0 chữ
Chương 21
Chương 12.2: Ngoại lệ duy nhất
Nghe vậy, mọi người cũng thấy có lý, bèn cảm khái:
“Quân gia vốn dĩ một lòng trung nghĩa, nhớ năm xưa Huyết Thương Hầu anh hùng một thời, phong hoa tuyệt sắc, chỉ với một cây thương máu mà quét sạch tứ quốc, giải nguy cho Đông Viêm. Quân gia quân danh chấn thiên hạ, thu phục biết bao anh hùng cúi đầu thần phục. Ai ngờ cuối cùng cơ nghiệp lại không có người kế tục. Bao nhiêu huy hoàng, rốt cuộc vẫn rơi vào tay người khác… Nếu như Quân Vân Khanh chưa chết thì…”
“Hừ! Quân Vân Khanh cái loại phế vật ấy, còn sống mới là bôi nhọ danh tiếng Huyết Thương Hầu! Phế tài si tình, kiêu ngạo độc ác, ỷ thế hϊếp người, lại còn luôn tỏ vẻ yếu đuối vô tội. Tưởng người khác không nhìn ra bộ mặt thật của nàng sao? Không chỉ quận chúa chúng ta, mà cả các tiểu thư thế gia khác đều từng bị nàng ức hϊếp! Chết rồi cũng là đáng kiếp!”
Nghe đến đây, ánh mắt Quân Vân Khanh trên đỉnh hang động trở nên lạnh như băng.
“Thôi đủ rồi. Phía trước vẫn chưa rõ có gì. Sức để nói chuyện chi bằng giữ lại đối phó hung thú.”
Vừa dứt lời, đoàn người đã đi sâu vào trong. Một người trong số họ nhìn quanh một lượt, lộ vẻ thất vọng: “Chậc! Không có hung thú… Ủa? Đó là gì vậy?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Bắc Minh Ảnh.
“Mọi người nhìn kìa!” Hắn gọi. Tất cả cùng nhìn theo.
Chỉ thấy Bắc Minh Ảnh đang được bao phủ trong một tầng sương trắng mờ ảo, trông chẳng khác gì một chiếc kén phát sáng. Đám người này không nhận ra điều gì đặc biệt, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác.
“Để ta kiểm tra. Mọi người giữ vị trí, chuẩn bị sẵn ứng chiến.” Tên cao giai Huyền Tướng dẫn đầu nói rồi cẩn trọng bước lên, tay chầm chậm vươn tới lớp sương.
Quân Vân Khanh ánh mắt lóe lên, vừa định nhảy ra ngăn cản thì đột nhiên, người kia hét lên thảm thiết, thân hình lảo đảo lùi lại, đυ.ng trúng một thuộc hạ phía sau: “Tay của ta!”
Mọi người vội nhìn xuống. Chỉ thấy bàn tay phải của hắn đang bị một luồng sương trắng bao bọc, lớp sương ấy dần ăn mòn, máu thịt và xương cốt đều tan biến không còn, mà làn sương vẫn tiếp tục lan dọc theo cánh tay hắn.
Mọi người kinh hoảng đến thất sắc.
“Đại ca! Ta xin lỗi!” Một người phản ứng cực nhanh, giơ đao chém xuống, chặt phăng cánh tay kia khỏi khuỷu.
“Rút lui!” Vị Huyền Tướng ấy ôm cánh tay cụt, gào lên. Cả nhóm vội vàng tháo chạy khỏi hang như thể phía sau có quỷ truy đuổi.
Sau khi xác nhận đám người đã rút đi, Quân Vân Khanh mới nhẹ nhàng nhảy xuống, bước đến bên Bắc Minh Ảnh.
Nàng do dự một chút, rồi đưa tay chạm vào lớp sương trắng.
Ngay khi ngón tay chạm vào, đám sương dường như cuộn lên như có linh tính, luồn theo tay nàng, muốn kéo cả người nàng vào.
Quân Vân Khanh nhanh chóng rút tay lại, lui ra một bước, ánh mắt đầy nghi hoặc — sương trắng này rõ ràng ôn hòa vô hại với nàng, sao lại gây thương tích cho tên kia nặng đến thế?
Nàng không biết, đó là bản mệnh huyền khí của Bắc Minh Ảnh. Sao có thể là thứ mà bất kỳ ai cũng chạm vào được? Nếu không có lớp bảo vệ tuyệt đối, hắn sao dám lưu lại trong Phi Nguyệt Chi Sâm? Đừng nói là một Huyền Tướng cao giai, dù Ngao Thịnh chưa chết mà tới gần, cũng chưa chắc giữ được mạng!
Chỉ có nàng — là ngoại lệ duy nhất.
Quân Vân Khanh nghĩ mãi không thông lý do, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa. Chỉ cần biết Bắc Minh Ảnh không có ác ý với nàng là đủ.
Nếu hắn đã có cách bảo vệ mình, vậy thì nàng cũng có thể yên tâm đi làm điều mình muốn.
Cùng nhau hội họp săn thú à? Vậy để ta góp vui một phen xem sao.
Nàng khẽ cười, nụ cười rạng rỡ như hoa nở giữa xuân.
Lăng Thanh Vận, món nợ giữa chúng ta, ta sẽ bắt đầu thu lại từng chút một!
“Quân gia vốn dĩ một lòng trung nghĩa, nhớ năm xưa Huyết Thương Hầu anh hùng một thời, phong hoa tuyệt sắc, chỉ với một cây thương máu mà quét sạch tứ quốc, giải nguy cho Đông Viêm. Quân gia quân danh chấn thiên hạ, thu phục biết bao anh hùng cúi đầu thần phục. Ai ngờ cuối cùng cơ nghiệp lại không có người kế tục. Bao nhiêu huy hoàng, rốt cuộc vẫn rơi vào tay người khác… Nếu như Quân Vân Khanh chưa chết thì…”
“Hừ! Quân Vân Khanh cái loại phế vật ấy, còn sống mới là bôi nhọ danh tiếng Huyết Thương Hầu! Phế tài si tình, kiêu ngạo độc ác, ỷ thế hϊếp người, lại còn luôn tỏ vẻ yếu đuối vô tội. Tưởng người khác không nhìn ra bộ mặt thật của nàng sao? Không chỉ quận chúa chúng ta, mà cả các tiểu thư thế gia khác đều từng bị nàng ức hϊếp! Chết rồi cũng là đáng kiếp!”
“Thôi đủ rồi. Phía trước vẫn chưa rõ có gì. Sức để nói chuyện chi bằng giữ lại đối phó hung thú.”
Vừa dứt lời, đoàn người đã đi sâu vào trong. Một người trong số họ nhìn quanh một lượt, lộ vẻ thất vọng: “Chậc! Không có hung thú… Ủa? Đó là gì vậy?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Bắc Minh Ảnh.
“Mọi người nhìn kìa!” Hắn gọi. Tất cả cùng nhìn theo.
Chỉ thấy Bắc Minh Ảnh đang được bao phủ trong một tầng sương trắng mờ ảo, trông chẳng khác gì một chiếc kén phát sáng. Đám người này không nhận ra điều gì đặc biệt, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác.
“Để ta kiểm tra. Mọi người giữ vị trí, chuẩn bị sẵn ứng chiến.” Tên cao giai Huyền Tướng dẫn đầu nói rồi cẩn trọng bước lên, tay chầm chậm vươn tới lớp sương.
Mọi người vội nhìn xuống. Chỉ thấy bàn tay phải của hắn đang bị một luồng sương trắng bao bọc, lớp sương ấy dần ăn mòn, máu thịt và xương cốt đều tan biến không còn, mà làn sương vẫn tiếp tục lan dọc theo cánh tay hắn.
Mọi người kinh hoảng đến thất sắc.
“Đại ca! Ta xin lỗi!” Một người phản ứng cực nhanh, giơ đao chém xuống, chặt phăng cánh tay kia khỏi khuỷu.
“Rút lui!” Vị Huyền Tướng ấy ôm cánh tay cụt, gào lên. Cả nhóm vội vàng tháo chạy khỏi hang như thể phía sau có quỷ truy đuổi.
Sau khi xác nhận đám người đã rút đi, Quân Vân Khanh mới nhẹ nhàng nhảy xuống, bước đến bên Bắc Minh Ảnh.
Ngay khi ngón tay chạm vào, đám sương dường như cuộn lên như có linh tính, luồn theo tay nàng, muốn kéo cả người nàng vào.
Quân Vân Khanh nhanh chóng rút tay lại, lui ra một bước, ánh mắt đầy nghi hoặc — sương trắng này rõ ràng ôn hòa vô hại với nàng, sao lại gây thương tích cho tên kia nặng đến thế?
Nàng không biết, đó là bản mệnh huyền khí của Bắc Minh Ảnh. Sao có thể là thứ mà bất kỳ ai cũng chạm vào được? Nếu không có lớp bảo vệ tuyệt đối, hắn sao dám lưu lại trong Phi Nguyệt Chi Sâm? Đừng nói là một Huyền Tướng cao giai, dù Ngao Thịnh chưa chết mà tới gần, cũng chưa chắc giữ được mạng!
Chỉ có nàng — là ngoại lệ duy nhất.
Quân Vân Khanh nghĩ mãi không thông lý do, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa. Chỉ cần biết Bắc Minh Ảnh không có ác ý với nàng là đủ.
Nếu hắn đã có cách bảo vệ mình, vậy thì nàng cũng có thể yên tâm đi làm điều mình muốn.
Cùng nhau hội họp săn thú à? Vậy để ta góp vui một phen xem sao.
Nàng khẽ cười, nụ cười rạng rỡ như hoa nở giữa xuân.
Lăng Thanh Vận, món nợ giữa chúng ta, ta sẽ bắt đầu thu lại từng chút một!
14
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
