0 chữ
Chương 22
Chương 22
Sau đó, dù cách lớp áo và bàn tay mình, mặt Ứng Uyển Linh vẫn bị hơi ấm từ người Tiêu Toàn hun nóng bừng lên.
Cô không dám đẩy Tiêu Toàn ra, vì vị trí đặt tay hơi khó xử.
Thế là Ứng Uyển Linh rút tay không cầm ô ra, nắm lấy vạt áo chỗ khuỷu tay Tiêu Toàn định nhắc nhở cô ấy.
Áo của Tiêu Toàn làm bằng vải chống nước, nước mưa đều đọng lại trên bề mặt, cô vừa kéo nước liền chảy hết vào tay cô.
Ứng Uyển Linh lại sờ phải một bàn tay đầy nước.
Cô nói giọng nghèn nghẹt, hơi thở phả vào ngực Tiêu Toàn.
“Nước trên áo cậu thấm vào người tôi rồi.”
Động tác vỗ nhẹ gáy Ứng Uyển Linh của Tiêu Toàn dừng lại, cô ấy hơi ngượng ngùng lùi ra, bước ra khỏi ô.
Ánh mắt cô ấy nhìn khắp người Ứng Uyển Linh, và Ứng Uyển Linh cũng rất đúng lúc đưa bàn tay ướt sũng nước mưa ra cho cô ấy xem.
“Này.” Ứng Uyển Linh ra hiệu.
May mà lúc Ứng Uyển Linh ra khỏi nhà thấy trời hơi lạnh nên đã mặc một chiếc áo khoác dày hơn. Chút nước trên người Tiêu Toàn hoàn toàn không thấm vào trong, chỉ để lại chút vết nước, nhưng trên tay thì ướt sũng.
Tiêu Toàn hiếm khi tự kiểm điểm bản thân.
Nếu có lần sau, cô ấy sẽ không hấp tấp như vậy.
Sau đó, Tiêu Toàn mím môi.
Cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc khăn vuông vắn.
Rồi, bàn tay chưa kịp rút về của Ứng Uyển Linh bị Tiêu Toàn mặc đồ đen đứng trước mặt nắm lấy.
Chiếc khăn mềm mại khô ráo chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt, Tiêu Toàn đang rất kiên nhẫn lau nước mưa trên tay cho Ứng Uyển Linh.
Ứng Uyển Linh ngạc nhiên mở to mắt.
Trời tối, Tiêu Toàn lại đội mũ, Ứng Uyển Linh không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương. Chỉ biết Tiêu Toàn lau tay cho cô rất cẩn thận.
“Đỡ hơn chưa?” Tiêu Toàn đột nhiên hỏi Ứng Uyển Linh.
Sao lại đột nhiên hỏi câu này? Tiêu Toàn lau tay cho cô là muốn cô thấy dễ chịu hơn? Cho nên...
Ứng Uyển Linh siết chặt cán ô, ngốc nghếch hỏi: “Cậu đang dỗ tôi à?”
Tiêu Toàn sững lại, động tác trên tay cũng cứng đờ.
Ứng Uyển Linh tự biết mình lỡ lời, hối hận cắn môi tự phản bác.
“Không phải.”
Dưới màn đêm, Tiêu Toàn có thể thấy rõ mọi biểu cảm trên mặt Ứng Uyển Linh. Tay cô ấy tiếp tục cử động, rồi “Ừ” một tiếng.
Tiếp đó, Tiêu Toàn chuyển chủ đề: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến tìm cậu, đương nhiên rồi.”
Nhắc đến chuyện chính, giọng Ứng Uyển Linh cũng lớn hơn hẳn.
“Cậu nói cậu không biết chơi piano, tôi... rủ lòng thương, đến hỏi cậu đây.” Ứng Uyển Linh nói, nhưng đến câu cuối giọng đột nhiên nhỏ lại, rõ ràng là thiếu tự tin: “Cậu có muốn tôi dạy không?”
Chờ đợi câu trả lời của Tiêu Toàn, Ứng Uyển Linh vô cùng hồi hộp. Ngón tay cô vô thức nắm chặt, thế mà lại nắm luôn cả chiếc khăn của Tiêu Toàn trong tay.
Vừa hay đã lau xong, Tiêu Toàn cũng mặc kệ cô.
Ứng Uyển Linh nhìn Tiêu Toàn không chớp mắt. Tiêu Toàn hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt Ứng Uyển Linh liền chạm phải mắt cô ấy, tim tự nhiên đập thình thịch.
Khuôn mặt Tiêu Toàn không có nhiều thịt, da gần như dán vào xương, đôi mắt đen láy rất đẹp.
Ứng Uyển Linh nuốt nước bọt, tiếp tục thuyết phục.
“Tôi dạy cậu, cậu chỉ cần nghe tôi, đến lúc đó cậu lên sân khấu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Được không?”
Nghe những lời này, một bên lông mày của Tiêu Toàn nhướng lên.
Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình bị nắm nhẹ một cái, cô vội cúi đầu, rụt tay về.
Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Toàn vang lên từ trên cao.
“Được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Ứng Uyển Linh cũng mặc kệ mình vừa bị sờ hay bị véo, ngước mắt nhìn Tiêu Toàn.
“Vậy quyết định thế nhé. Đúng rồi, cậu ở đây làm gì thế?” Mắt Ứng Uyển Linh sáng lên, cô hỏi.
Tiêu Toàn ngẩn người, quay đầu nhìn lại phía sau, vài giọt nước mưa trên vành mũ lưỡi trai văng ra theo cử động của cô ấy.
Ứng Uyển Linh vừa giơ ô che cho cô ấy, vừa nhìn theo ánh mắt cô ấy về phía con ngõ tối như mực bên kia.
Im ắng, không có gì cả.
“Cho mèo ăn.” Tiêu Toàn nói.
Ứng Uyển Linh: “Mèo?”
Đúng lúc cô đang ngạc nhiên, một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên. Trong bóng tối, từ bờ tường vọt ra một con mèo.
Đó là một con mèo đồi mồi có thân hình thon dài, được Tiêu Toàn gọi tới nhưng chỉ đứng nhìn hai người từ xa dưới chân tường, rồi lạnh lùng “meo” một tiếng, không có động tĩnh gì thêm.
Mà Tiêu Toàn gọi nó ra cũng không có ý định cho nó ăn, cứ như chỉ muốn chứng minh cho Ứng Uyển Linh thấy ở đây thật sự có mèo vậy.
“...”
Ứng Uyển Linh nhìn con mèo lạnh lùng, rồi lại nhìn Tiêu Toàn lạnh lùng, định nói gì đó cũng đành im lặng.
Tiêu Toàn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía đầu phố.
“Tôi đưa cậu về.”
Ứng Uyển Linh nói: “Tôi tự về được mà.”
Tiêu Toàn cầm lấy chiếc ô trong tay Ứng Uyển Linh, rất tự nhiên nói tiếp: “Cậu không thể, buổi tối ở đây nguy hiểm lắm, không hợp với cậu.”
“Vậy cậu về cũng nguy hiểm.”
Tiêu Toàn cầm ô, ánh mắt hướng về Ứng Uyển Linh đang đi bên cạnh.
Từ góc nhìn của cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của Ứng Uyển Linh bị gió thổi ửng hồng hai má, đôi mắt to đẹp long lanh. Thấy cô ấy nhìn sang, cô liền mở to mắt hơn một chút, nhìn chằm chằm lại.
Tiêu Toàn vẫn khăng khăng: “Đây là nơi tôi ở, đối với tôi không có gì nguy hiểm cả.”
“...”
Tiêu Toàn nói cũng có lý, Ứng Uyển Linh không cố chấp nữa.
Cố chấp nữa lại thành ra cô có thành kiến với nơi ở của Tiêu Toàn.
Cô im lặng một lát, khi hai người đi được một đoạn, cô cũng lấy hết dũng khí, nói với Tiêu Toàn bên cạnh: “Chúng ta... chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, tôi sẽ gửi cho cậu một ít kiến thức cơ bản.”
Nói xong câu đó, Ứng Uyển Linh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Nhưng mà, rốt cuộc tại sao mình lại căng thẳng như vậy chứ!
Ứng Uyển Linh đang vô cùng hồi hộp thì nghe thấy Tiêu Toàn bật cười một tiếng, rồi đồng ý.
“Được.”
Ứng Uyển Linh thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc đó có một chiếc taxi tới, cô thêm được số liên lạc của Tiêu Toàn xong liền lặng lẽ lên xe rời đi.
“Tôi đi đây, ô cậu cầm đi.”
Ngồi trong xe, Ứng Uyển Linh nói với Tiêu Toàn đang đứng bên ngoài.
Chiếc xe từ từ khởi động, Ứng Uyển Linh nhìn số liên lạc của Tiêu Toàn trong điện thoại, bỗng nhớ lại cảnh Tiêu Toàn ấn cô vào lòng mình ban nãy.
Ứng Uyển Linh mãi mới nhận ra, hình như Tiêu Toàn đang an ủi cô.
Tay lại siết chặt, Ứng Uyển Linh cúi đầu mới phát hiện, cô đã cầm luôn chiếc khăn của Tiêu Toàn về.
Mặt cô bỗng đỏ bừng lên, Ứng Uyển Linh nhìn cảnh phố phường đang lùi lại ngoài cửa sổ xe, tim đập như trống dồn.
Hệ thống vốn định thông báo cho Ứng Uyển Linh biết cảm xúc của Tiêu Toàn vừa rồi có dao động, nhưng nó lại thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng chủ nhân không có hành vi làm nhục nào cả.
Chẳng lẽ phía nữ chính cho rằng đây là hành vi làm nhục? Vậy đó là loại hành vi nào?
Xem ra tiêu chuẩn phán đoán nên mở rộng phạm vi một chút.
Hệ thống bắt đầu phân tích chậm rãi, tạm thời không lên tiếng.
Cô không dám đẩy Tiêu Toàn ra, vì vị trí đặt tay hơi khó xử.
Thế là Ứng Uyển Linh rút tay không cầm ô ra, nắm lấy vạt áo chỗ khuỷu tay Tiêu Toàn định nhắc nhở cô ấy.
Áo của Tiêu Toàn làm bằng vải chống nước, nước mưa đều đọng lại trên bề mặt, cô vừa kéo nước liền chảy hết vào tay cô.
Ứng Uyển Linh lại sờ phải một bàn tay đầy nước.
Cô nói giọng nghèn nghẹt, hơi thở phả vào ngực Tiêu Toàn.
“Nước trên áo cậu thấm vào người tôi rồi.”
Động tác vỗ nhẹ gáy Ứng Uyển Linh của Tiêu Toàn dừng lại, cô ấy hơi ngượng ngùng lùi ra, bước ra khỏi ô.
Ánh mắt cô ấy nhìn khắp người Ứng Uyển Linh, và Ứng Uyển Linh cũng rất đúng lúc đưa bàn tay ướt sũng nước mưa ra cho cô ấy xem.
May mà lúc Ứng Uyển Linh ra khỏi nhà thấy trời hơi lạnh nên đã mặc một chiếc áo khoác dày hơn. Chút nước trên người Tiêu Toàn hoàn toàn không thấm vào trong, chỉ để lại chút vết nước, nhưng trên tay thì ướt sũng.
Tiêu Toàn hiếm khi tự kiểm điểm bản thân.
Nếu có lần sau, cô ấy sẽ không hấp tấp như vậy.
Sau đó, Tiêu Toàn mím môi.
Cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc khăn vuông vắn.
Rồi, bàn tay chưa kịp rút về của Ứng Uyển Linh bị Tiêu Toàn mặc đồ đen đứng trước mặt nắm lấy.
Chiếc khăn mềm mại khô ráo chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt, Tiêu Toàn đang rất kiên nhẫn lau nước mưa trên tay cho Ứng Uyển Linh.
Ứng Uyển Linh ngạc nhiên mở to mắt.
Trời tối, Tiêu Toàn lại đội mũ, Ứng Uyển Linh không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương. Chỉ biết Tiêu Toàn lau tay cho cô rất cẩn thận.
Sao lại đột nhiên hỏi câu này? Tiêu Toàn lau tay cho cô là muốn cô thấy dễ chịu hơn? Cho nên...
Ứng Uyển Linh siết chặt cán ô, ngốc nghếch hỏi: “Cậu đang dỗ tôi à?”
Tiêu Toàn sững lại, động tác trên tay cũng cứng đờ.
Ứng Uyển Linh tự biết mình lỡ lời, hối hận cắn môi tự phản bác.
“Không phải.”
Dưới màn đêm, Tiêu Toàn có thể thấy rõ mọi biểu cảm trên mặt Ứng Uyển Linh. Tay cô ấy tiếp tục cử động, rồi “Ừ” một tiếng.
Tiếp đó, Tiêu Toàn chuyển chủ đề: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến tìm cậu, đương nhiên rồi.”
Nhắc đến chuyện chính, giọng Ứng Uyển Linh cũng lớn hơn hẳn.
“Cậu nói cậu không biết chơi piano, tôi... rủ lòng thương, đến hỏi cậu đây.” Ứng Uyển Linh nói, nhưng đến câu cuối giọng đột nhiên nhỏ lại, rõ ràng là thiếu tự tin: “Cậu có muốn tôi dạy không?”
Vừa hay đã lau xong, Tiêu Toàn cũng mặc kệ cô.
Ứng Uyển Linh nhìn Tiêu Toàn không chớp mắt. Tiêu Toàn hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt Ứng Uyển Linh liền chạm phải mắt cô ấy, tim tự nhiên đập thình thịch.
Khuôn mặt Tiêu Toàn không có nhiều thịt, da gần như dán vào xương, đôi mắt đen láy rất đẹp.
Ứng Uyển Linh nuốt nước bọt, tiếp tục thuyết phục.
“Tôi dạy cậu, cậu chỉ cần nghe tôi, đến lúc đó cậu lên sân khấu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Được không?”
Nghe những lời này, một bên lông mày của Tiêu Toàn nhướng lên.
Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình bị nắm nhẹ một cái, cô vội cúi đầu, rụt tay về.
Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Toàn vang lên từ trên cao.
“Được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Ứng Uyển Linh cũng mặc kệ mình vừa bị sờ hay bị véo, ngước mắt nhìn Tiêu Toàn.
“Vậy quyết định thế nhé. Đúng rồi, cậu ở đây làm gì thế?” Mắt Ứng Uyển Linh sáng lên, cô hỏi.
Tiêu Toàn ngẩn người, quay đầu nhìn lại phía sau, vài giọt nước mưa trên vành mũ lưỡi trai văng ra theo cử động của cô ấy.
Ứng Uyển Linh vừa giơ ô che cho cô ấy, vừa nhìn theo ánh mắt cô ấy về phía con ngõ tối như mực bên kia.
Im ắng, không có gì cả.
“Cho mèo ăn.” Tiêu Toàn nói.
Ứng Uyển Linh: “Mèo?”
Đúng lúc cô đang ngạc nhiên, một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên. Trong bóng tối, từ bờ tường vọt ra một con mèo.
Đó là một con mèo đồi mồi có thân hình thon dài, được Tiêu Toàn gọi tới nhưng chỉ đứng nhìn hai người từ xa dưới chân tường, rồi lạnh lùng “meo” một tiếng, không có động tĩnh gì thêm.
Mà Tiêu Toàn gọi nó ra cũng không có ý định cho nó ăn, cứ như chỉ muốn chứng minh cho Ứng Uyển Linh thấy ở đây thật sự có mèo vậy.
“...”
Ứng Uyển Linh nhìn con mèo lạnh lùng, rồi lại nhìn Tiêu Toàn lạnh lùng, định nói gì đó cũng đành im lặng.
Tiêu Toàn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía đầu phố.
“Tôi đưa cậu về.”
Ứng Uyển Linh nói: “Tôi tự về được mà.”
Tiêu Toàn cầm lấy chiếc ô trong tay Ứng Uyển Linh, rất tự nhiên nói tiếp: “Cậu không thể, buổi tối ở đây nguy hiểm lắm, không hợp với cậu.”
“Vậy cậu về cũng nguy hiểm.”
Tiêu Toàn cầm ô, ánh mắt hướng về Ứng Uyển Linh đang đi bên cạnh.
Từ góc nhìn của cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của Ứng Uyển Linh bị gió thổi ửng hồng hai má, đôi mắt to đẹp long lanh. Thấy cô ấy nhìn sang, cô liền mở to mắt hơn một chút, nhìn chằm chằm lại.
Tiêu Toàn vẫn khăng khăng: “Đây là nơi tôi ở, đối với tôi không có gì nguy hiểm cả.”
“...”
Tiêu Toàn nói cũng có lý, Ứng Uyển Linh không cố chấp nữa.
Cố chấp nữa lại thành ra cô có thành kiến với nơi ở của Tiêu Toàn.
Cô im lặng một lát, khi hai người đi được một đoạn, cô cũng lấy hết dũng khí, nói với Tiêu Toàn bên cạnh: “Chúng ta... chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, tôi sẽ gửi cho cậu một ít kiến thức cơ bản.”
Nói xong câu đó, Ứng Uyển Linh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Nhưng mà, rốt cuộc tại sao mình lại căng thẳng như vậy chứ!
Ứng Uyển Linh đang vô cùng hồi hộp thì nghe thấy Tiêu Toàn bật cười một tiếng, rồi đồng ý.
“Được.”
Ứng Uyển Linh thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc đó có một chiếc taxi tới, cô thêm được số liên lạc của Tiêu Toàn xong liền lặng lẽ lên xe rời đi.
“Tôi đi đây, ô cậu cầm đi.”
Ngồi trong xe, Ứng Uyển Linh nói với Tiêu Toàn đang đứng bên ngoài.
Chiếc xe từ từ khởi động, Ứng Uyển Linh nhìn số liên lạc của Tiêu Toàn trong điện thoại, bỗng nhớ lại cảnh Tiêu Toàn ấn cô vào lòng mình ban nãy.
Ứng Uyển Linh mãi mới nhận ra, hình như Tiêu Toàn đang an ủi cô.
Tay lại siết chặt, Ứng Uyển Linh cúi đầu mới phát hiện, cô đã cầm luôn chiếc khăn của Tiêu Toàn về.
Mặt cô bỗng đỏ bừng lên, Ứng Uyển Linh nhìn cảnh phố phường đang lùi lại ngoài cửa sổ xe, tim đập như trống dồn.
Hệ thống vốn định thông báo cho Ứng Uyển Linh biết cảm xúc của Tiêu Toàn vừa rồi có dao động, nhưng nó lại thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng chủ nhân không có hành vi làm nhục nào cả.
Chẳng lẽ phía nữ chính cho rằng đây là hành vi làm nhục? Vậy đó là loại hành vi nào?
Xem ra tiêu chuẩn phán đoán nên mở rộng phạm vi một chút.
Hệ thống bắt đầu phân tích chậm rãi, tạm thời không lên tiếng.
11
0
2 tháng trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
