0 chữ
Chương 9
Chương 9: Ý đồ gϊếŧ người
Diệp Thanh Vãn quay người bước ra khỏi gian lao, chẳng bận tâm đến phản ứng của gã ta, chỉ lạnh giọng nói: “Đừng vội, làm xong việc thứ nhất rồi hãy đến tìm ta.”
Khi Diệp Thanh Vãn trở lại lao phòng, liền nghe mấy nữ nhân đang hả hê bàn tán.
“Lão đại, nói ra thì con ranh Vân Vãn Ca này chưa từng bị lũ đàn ông chó má kia làm nhục bao giờ, bọn chúng vừa thấy lạ, không biết sẽ tra tấn cô ta thế nào nữa!” Thúy Phương cười nói.
Phùng Nhị hé một con mắt, cười khẩy: “Gϊếŧ chết con tiện nhân này là tốt nhất, nàng ta dám hủy đi một con mắt của ta!”
“Ha ha, chắc giờ này đã bị chơi đùa rồi, Vân Vãn Ca da thịt non mềm, cũng chẳng biết khi về còn sống nổi không.”
Thúy Phương lại nói: “Lần này về chắc chắn nàng ta sẽ ngoan ngoãn, sau này không dám ngang ngược như vậy nữa!”
“...”
Diệp Thanh Vãn cong khóe môi, dưới ánh mắt của mọi người, nàng trở về lao phòng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, mang theo vẻ dò xét.
Nữ nhân tên Thúy Phương kia càng nhíu chặt mày, hiển nhiên không ngờ nàng lại bình an vô sự trở về.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Rõ ràng Vân Vãn Ca này phải bị đưa cho đám nam tù bẩn thỉu ghê tởm kia mua vui mới phải, sao lại trở về nhanh như vậy?
Diệp Thanh Vãn ngồi ở góc tường, nhận thấy ánh mắt của nữ nhân kia, đôi mắt âm u đối diện với nàng ta, từ từ nhếch môi để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thúy Phương chợt thắt lòng, sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Chưa kịp để nàng ta suy nghĩ thêm, liền thấy tên ngục tốt lúc trước đã quay lại, chiếc roi trong tay chỉ thẳng vào nàng ta lạnh giọng nói: “Ngươi, ra đây!”
Thúy Phương sững sờ mấy giây, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Cổ họng nàng ta khô khốc, vô thức nhìn về phía Thanh Mộc bên cạnh, cả người như bị chôn chặt xuống đất, nửa ngày cũng không động đậy.
“Lề mề cái gì! Còn không mau cút ra đây!” Tên ngục tốt mất kiên nhẫn, chiếc roi trong tay vung lên, quất mạnh vào người nàng ta.
Thúy Phương đau đớn, buộc phải đứng dậy, nàng ta ngước mắt lại nhìn Diệp Thanh Vãn, nhưng lại thấy nàng đã nhắm mắt không nhìn mình nữa.
Thúy Phương rề rà đi đến trước cửa, chưa kịp phản ứng, tên ngục tốt đã không chút lưu tình đạp một cước vào người nàng ta, sốt ruột thúc giục.
Thúy Phương nặn ra một nụ cười, nịnh nọt nhìn ngục tốt: “Đại nhân, có phải nhầm lẫn rồi không?”
“Ít nói nhảm, vào trong cho ta!” Tên ngục tốt lạnh mặt, một tay đẩy mạnh Thúy Phương vào gian lao.
Thúy Phương còn chưa kịp nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với vài ánh mắt da^ʍ tà.
“Cuối cùng hôm nay mấy huynh đệ ta cũng được vui vẻ rồi, tiếc là hơi xấu một chút.”
“Ngươi còn kén chọn gì nữa, có đồ chơi là tốt rồi!”
“Nhanh lên, mau nhanh lên…”
Nhìn thấy đám nam nhân bắt đầu cởϊ qυầи áo, Thúy Phương lộ vẻ kinh hãi, loạng choạng lùi lại hai bước.
“Các người nhầm rồi… không phải ta… không phải ta!”
Chẳng bao lâu sau, trong gian lao liền truyền đến tiếng la hét và khóc lóc thảm thiết của Thúy Phương, thỉnh thoảng còn xen lẫn những tiếng quát tháo đấm đá.
Nghe tiếng khóc thét của nữ nhân, chúng tù nhân trong lao mỗi người một suy nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Diệp Thanh Vãn, muốn tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Diệp Thanh Vãn cụp mắt, sắc mặt lạnh nhạt.
Một canh giờ sau, Thúy Phương bị ném trở lại như một mảnh giẻ rách, bộ y phục vốn đã mỏng manh lại càng bị xé rách tả tơi.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, liền thấy trên mặt, trên chân nàng ta toàn là chất lỏng bẩn thỉu, khắp người thì bầm tím, chẳng cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả người Thúy Phương cũng trở nên đờ đẫn, dường như chịu đả kích không nhỏ, lúc khóc lúc cười.
Diệp Thanh Vãn thu lại tầm mắt, dựa vào góc tường nghịch một cọng cỏ khô.
Kẻ có ý đồ gϊếŧ người khác, người khác ắt cũng muốn gϊếŧ kẻ đó.
Khi Diệp Thanh Vãn trở lại lao phòng, liền nghe mấy nữ nhân đang hả hê bàn tán.
“Lão đại, nói ra thì con ranh Vân Vãn Ca này chưa từng bị lũ đàn ông chó má kia làm nhục bao giờ, bọn chúng vừa thấy lạ, không biết sẽ tra tấn cô ta thế nào nữa!” Thúy Phương cười nói.
Phùng Nhị hé một con mắt, cười khẩy: “Gϊếŧ chết con tiện nhân này là tốt nhất, nàng ta dám hủy đi một con mắt của ta!”
“Ha ha, chắc giờ này đã bị chơi đùa rồi, Vân Vãn Ca da thịt non mềm, cũng chẳng biết khi về còn sống nổi không.”
Thúy Phương lại nói: “Lần này về chắc chắn nàng ta sẽ ngoan ngoãn, sau này không dám ngang ngược như vậy nữa!”
Diệp Thanh Vãn cong khóe môi, dưới ánh mắt của mọi người, nàng trở về lao phòng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, mang theo vẻ dò xét.
Nữ nhân tên Thúy Phương kia càng nhíu chặt mày, hiển nhiên không ngờ nàng lại bình an vô sự trở về.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Rõ ràng Vân Vãn Ca này phải bị đưa cho đám nam tù bẩn thỉu ghê tởm kia mua vui mới phải, sao lại trở về nhanh như vậy?
Diệp Thanh Vãn ngồi ở góc tường, nhận thấy ánh mắt của nữ nhân kia, đôi mắt âm u đối diện với nàng ta, từ từ nhếch môi để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thúy Phương chợt thắt lòng, sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Chưa kịp để nàng ta suy nghĩ thêm, liền thấy tên ngục tốt lúc trước đã quay lại, chiếc roi trong tay chỉ thẳng vào nàng ta lạnh giọng nói: “Ngươi, ra đây!”
Thúy Phương sững sờ mấy giây, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Lề mề cái gì! Còn không mau cút ra đây!” Tên ngục tốt mất kiên nhẫn, chiếc roi trong tay vung lên, quất mạnh vào người nàng ta.
Thúy Phương đau đớn, buộc phải đứng dậy, nàng ta ngước mắt lại nhìn Diệp Thanh Vãn, nhưng lại thấy nàng đã nhắm mắt không nhìn mình nữa.
Thúy Phương rề rà đi đến trước cửa, chưa kịp phản ứng, tên ngục tốt đã không chút lưu tình đạp một cước vào người nàng ta, sốt ruột thúc giục.
Thúy Phương nặn ra một nụ cười, nịnh nọt nhìn ngục tốt: “Đại nhân, có phải nhầm lẫn rồi không?”
“Ít nói nhảm, vào trong cho ta!” Tên ngục tốt lạnh mặt, một tay đẩy mạnh Thúy Phương vào gian lao.
Thúy Phương còn chưa kịp nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với vài ánh mắt da^ʍ tà.
“Ngươi còn kén chọn gì nữa, có đồ chơi là tốt rồi!”
“Nhanh lên, mau nhanh lên…”
Nhìn thấy đám nam nhân bắt đầu cởϊ qυầи áo, Thúy Phương lộ vẻ kinh hãi, loạng choạng lùi lại hai bước.
“Các người nhầm rồi… không phải ta… không phải ta!”
Chẳng bao lâu sau, trong gian lao liền truyền đến tiếng la hét và khóc lóc thảm thiết của Thúy Phương, thỉnh thoảng còn xen lẫn những tiếng quát tháo đấm đá.
Nghe tiếng khóc thét của nữ nhân, chúng tù nhân trong lao mỗi người một suy nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Diệp Thanh Vãn, muốn tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Diệp Thanh Vãn cụp mắt, sắc mặt lạnh nhạt.
Một canh giờ sau, Thúy Phương bị ném trở lại như một mảnh giẻ rách, bộ y phục vốn đã mỏng manh lại càng bị xé rách tả tơi.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, liền thấy trên mặt, trên chân nàng ta toàn là chất lỏng bẩn thỉu, khắp người thì bầm tím, chẳng cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả người Thúy Phương cũng trở nên đờ đẫn, dường như chịu đả kích không nhỏ, lúc khóc lúc cười.
Diệp Thanh Vãn thu lại tầm mắt, dựa vào góc tường nghịch một cọng cỏ khô.
Kẻ có ý đồ gϊếŧ người khác, người khác ắt cũng muốn gϊếŧ kẻ đó.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
