TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Gϊếŧ gà dọa khỉ

Trong khoảnh khắc nàng ta động thủ, Diệp Thanh Vãn chợt mở bừng mắt, một tay tóm lấy cổ tay nữ nhân kia, kéo nàng ta ngã vật xuống đất, lấy đoạn sợi xích sắt quấn quanh cổ, siết chặt yết hầu nàng ta.

Những nữ nhân trong lao dường như kinh ngạc trước biến cố bất ngờ này, chẳng ai ngờ kẻ hiền lành nhút nhát thường ngày lại đột nhiên phát cuồng.

“Á!” La Tố ngã ngồi bệt xuống đất, hai tay bấu chặt sợi xích trên cổ, đôi chân không ngừng đạp mạnh xuống đất, muốn giằng sợi xích ra.

Cùng lúc đó, không ít nữ nhân trong lao cũng đứng phắt dậy, nhao nhao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vãn, chờ cơ hội hành động.

Rốt cuộc Phùng Nhị cũng phản ứng lại, lập tức xông tới, mắt đầy hung hãn, đưa tay định giật chiếc móc sắt trên xương đòn của Diệp Thanh Vãn.

Hơi thở Diệp Thanh Vãn không ổn định, nhanh chóng nghiêng người tránh né, đồng thời, lực tay nàng cũng tăng thêm vài phần.

Sự giãy giụa của La Tố dần chậm lại, khuôn mặt nàng ta sưng lên màu tím bầm, chẳng bao lâu sau, hai chân đạp một cái rồi không còn động đậy nữa.

Diệp Thanh Vãn thở hổn hển, từ từ ngước mắt nhìn Phùng Nhị đứng một bên, ánh mắt âm lãnh.

Đối diện với đôi mắt sau mái tóc rủ xuống ấy, Phùng Nhị vô thức lùi lại mấy bước. Rõ ràng đôi mắt ấy đẹp đến mức phải ghen tị, nhưng giờ khắc này, ánh hàn quang bốn phía lạnh lẽo đến đáng sợ. Dường như bị kinh hãi, Phùng Nhị lùi hai bước rồi loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Diệp Thanh Vãn không động thủ nữa, cụp mắt dựa vào một góc tường.

Gϊếŧ gà dọa khỉ, gϊếŧ một kẻ là đủ rồi, nàng cần thời gian để bản thân được nghỉ ngơi.



Sau khi hồi phục đôi chút sức lực, Diệp Thanh Vãn từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn sợi xích trên xương tỳ bà.

Có lẽ vì ngục tốt chỉ đơn thuần là muốn hành hạ, nên sợi xích này không hề khóa chặt. Trong lúc giằng co vừa rồi, cả sợi xích đã được tháo ra, giờ chỉ còn chiếc móc sắt vẫn móc vào xương cốt, máu từng giọt từng giọt thấm xuống ở chỗ tiếp nối, gần như làm ướt đẫm y phục của nàng…

Diệp Thanh Vãn cắn chặt răng, run rẩy nhẹ nhàng móc chiếc móc sắt ra khỏi xương.

Những người xung quanh chỉ nghe một tiếng rên khẽ, liền thấy nữ nhân mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay dính đầy máu tanh dính nhớp, chiếc móc sắt đã bị nàng nắm chặt trong tay.

Diệp Thanh Vãn tựa lưng vào tường, thở hổn hển, trước mắt tối sầm từng trận.

Nàng cắn rách đầu lưỡi, ép mình phải tỉnh táo, cố gắng đứng dậy từ người nữ nhân tên La Tố vừa rồi xé ra mấy mảnh vải tạm coi là sạch sẽ, băng bó vết thương cho mình.

Một việc đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng Diệp Thanh Vãn làm xong thì cả người gần như kiệt sức.

Nàng tựa vào bức tường lạnh lẽo, trong tay trắng xanh nắm chặt sợi xích sắt có móc cong.

Đây là vũ khí và lợi thế duy nhất của nàng lúc này, cũng là thứ nàng có thể nương tựa để sống sót trong lao ngục bốn bức tường này.

Ánh mắt Diệp Thanh Vãn rơi trên chiếc móc sắt, đáy mắt xẹt qua một tia tự giễu.

Từng có một cây cung bạc, một thanh hồng liên yêu đao, nàng sử dụng xuất thần nhập hóa, vì hắn ta mà mở rộng bờ cõi, hiếm có đối thủ, nhưng cuối cùng tất cả đều cùng nàng vùi sâu vào đất vàng…

Tần Mộ Thành, không biết nếu có một ngày ngươi phát hiện ta vẫn còn sống thì sẽ có vẻ mặt thế nào?

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vãn liền tựa đầu vào góc tường, không kìm được khẽ bật cười thành tiếng.

Trong gian lao yên tĩnh, tiếng cười của nữ nhân ấy toát lên vẻ âm u và quỷ dị khôn tả, chỉ khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Chẳng bao lâu sau, ngục tốt đến kiểm tra theo lệ, khi thấy thi thể của La Tố trên đất thì không khỏi sững sờ mấy giây, chiếc roi trên tay liền quất về phía hai nữ tử gần nhất: “Chuyện gì thế này? Ai làm! Dám gây sự với lão tử!”

Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của nhiều người lại bất giác đổ dồn về phía Diệp Thanh Vãn.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.