TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Ta thích người thông minh

Triệu ma ma thu ánh mắt, trầm giọng nói: “Thôi được rồi, dù sao ngươi cũng là người bị hại trong chuyện này. Đã xin tha cho các ngươi thì lần này tạm bỏ qua.”

Dứt lời, bà ta khẽ ra hiệu cho thái giám đang hành hình.

Lúc này các thái giám mới dừng tay, Ngân Xuyên và Như Ý đầy mồ hôi lạnh và nước mắt, cảm giác như sống lại từ cõi chết, vừa nhúc nhích đã ngã nhào khỏi ghế vì không ai đỡ.

Như Ý nghiến răng không kêu, còn Ngân Xuyên thì thét lên đau đớn, nước mắt lại trào ra, rõ ràng là thật sự bị dọa sợ.

Đám thái giám chuyên hành hình nên rất biết nặng nhẹ.

Nhưng rõ ràng lần này Triệu ma ma muốn răn đe, nên họ không hề nương tay.

Mới qua một nửa hai mươi roi, Ngân Xuyên và Như Ý đã như mất nửa cái mạng. Nếu đánh hết hai mươi roi, lại không có tiền thuốc trong cung, e là không sống nổi qua mùa đông.

Kim Thoa quỳ dưới đất, sắc mặt tái mét, hai tay nắm chặt.

Cái người Diệp Thanh Vãn này, thật đáng ghét!

Nàng ta vốn định mượn tay Ngân Xuyên và Như Ý trừ khử Diệp Thanh Vãn, không được thì trừ luôn hai người kia cũng tốt.

Dù sao mới vào Tĩnh An viện hai ngày, nàng đã loại bỏ được cung nữ dưới trướng Hạ công công, đủ chứng minh mình giỏi hơn Diệp Thanh Vãn.

Nhưng không ngờ hai kẻ ngu ngốc kia không chỉ không hại được Diệp Thanh Vãn mà còn kéo nàng ta xuống nước.

Giờ chúng chưa chết, e là sau này nàng ta sẽ chẳng dễ sống.

Ánh mắt Diệp Thanh Vãn lướt qua gương mặt tái nhợt của Kim Thoa, ánh nhìn sâu thẳm, đồng tử đen như bóng đêm, không lộ chút cảm xúc.

Kim Thoa chỉ thấy lạnh sống lưng, quỳ giữa trời đông giá rét mà mồ hôi túa ra.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì, chỉ càng thêm bất an.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Triệu ma ma liếc nhìn một vòng, lạnh nhạt nói: “Trong cung này, không phải ngươi đúng là đúng, ngươi sai là sai, mà ai cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng thật sự. Các ngươi hãy thông minh lên, đừng gây chuyện nữa!”

“Vâng.” Các cung nữ đều bị dọa sợ thật sự, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự quan trọng của quyền lực trong cung đình.

“Thanh Vãn, đi theo ta.” Triệu ma ma nhìn Diệp Thanh Vãn, nhẹ giọng gọi.

“Vâng.” Diệp Thanh Vãn ngoan ngoãn theo sau, dáng vẻ trầm tĩnh, nhu thuận.

Triệu ma ma đi trước, nàng theo sau một bước, phía sau là Thái Vân và Truy Nguyệt cô cô. Đi mãi tới khi vào hành lang, Triệu ma ma mới cất lời: “Biết tại sao ta gọi ngươi đến không?”

“Ma ma có gì cứ nói với nô tỳ.” Diệp Thanh Vãn dịu dàng trả lời, không kiêu ngạo, không tự ti.

Triệu ma ma nhìn nàng, ánh mắt thêm vài phần đánh giá: “Tuy Chu công công có dặn ta chiếu cố ngươi khi cần thiết, nhưng điều đó cũng còn tùy vào tâm trạng của ta.”

Diệp Thanh Vãn im lặng lắng nghe, thần sắc không đổi.

“Nhưng ta thích người thông minh, vì chỉ có người thông minh mới sống được trong cung này.” Triệu ma ma dừng bước, nhìn nàng.

Diệp Thanh Vãn mỉm cười, dịu dàng nói: “Thanh Vãn đa tạ ma ma chiếu cố.”

3

0

1 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.