0 chữ
Chương 17
Chương 17: Cởi bỏ y phục
Mọi người nhao nhao nhảy xuống xe ngựa, nhìn cánh cổng gỗ đỏ sơn son cao hơn hai thước trước mặt. Trên cánh cổng có hai đầu báo, đầu báo nối với vòng đồng vàng, phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Diệp Thanh Vãn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đặt trên tấm biển ngạch của cánh cổng.
Tiểu thái giám lập tức nói: “Đây chính là Bắc Nguyên Môn, tuy chỉ là một cửa hông, nhưng đã vào được cánh cửa này, các ngươi phải tuân thủ quy củ trong cánh cửa này. Sau này, nói không chừng có người sẽ một bước lên mây, đến cả bản gia cũng phải cúi đầu quỳ lạy các ngươi, còn có kẻ thì sao? Sẽ đầu mình hai nơi, trở thành phân bón cho hoa trong Ngự Hoa Viên này!”
Một tràng lời của tiểu thái giám khiến mọi người run sợ, có kẻ vì thế mà dấy lên dã tâm, cũng có kẻ vì thế mà an phận thủ thường. Chỉ là từ giây phút này trở đi, vận mệnh của mỗi người đều sẽ xoay chuyển.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám, cả đoàn người xuống xe ngựa, từng bước một theo sau hắn ta, bước vào tòa lao lung nguy nga tráng lệ này.
Cả đoàn người chia thành hai hàng, đứng sát dưới bức tường đỏ. Kẻ nào dám nhìn ngang ngó dọc đều khó tránh khỏi bị tiểu thái giám mắng mỏ vài câu.
Diệp Thanh Vãn khẽ ngẩng mi quan sát nơi xa lạ này.
Tường cung đỏ thẫm điểm xuyết ngói vàng, kéo dài hun hút, dễ dàng phân cách hai thế giới. Từng dải cung điện cao vυ"t, lộ ra những mái ngói lưu ly được dát một lớp ánh vàng, lộng lẫy xa hoa như mộng cảnh.
Nhìn xa hơn, ao Hoa Thanh uốn lượn quanh đình đài thủy tạ, bèo tấm nổi đầy mặt nước, xanh biếc mà trong vắt. Hai con rồng trên mái hiên cong vυ"t, vảy vàng giáp vàng, tựa hồ muốn vươn mình bay lên trời.
Trong cung có thị vệ cao lớn uy vũ tuần tra qua lại, cung nữ thái giám đều cúi đầu đi lại không dám gây tiếng động.
Tiểu thái giám dẫn người đến Tĩnh An Cung, tại đây Diệp Thanh Vãn đã gặp lại Chu công công mà nàng mới gặp mấy ngày trước.
Chu công công quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy y phục Diệp Thanh Vãn sạch sẽ, không chút sứt mẻ, không khỏi hài lòng gật đầu.
“Tất cả đứng thẳng cho bản gia.” Chu công công hắng giọng, chậm rãi nói, rồi tiếp tục: “Đây là Tĩnh An Cung, nơi chuyên để dạy dỗ cung nữ. Lát nữa sẽ có ma ma đến kiểm nghiệm thân thể các ngươi. Sau này cũng sẽ có ma ma dạy dỗ quy củ nơi đây.”
Chu công công dứt lời, liền thấy một phụ nhân mặc y phục sa mỏng màu xanh lục thẫm ánh tà dương bước tới. Phụ nhân trang điểm giản dị, theo phía sau có vài nha hoàn.
Chu công công lập tức nói: “Vị này chính là Triệu ma ma. Triệu ma ma là lão nhân có địa vị cao trong cung. Từ hôm nay trở đi, sẽ do Triệu ma ma dạy dỗ quy củ trong cung cho các ngươi. Các ngươi sống hay chết, hoàn toàn tùy thuộc vào một lời của Triệu ma ma.”
Triệu ma ma liếc nhìn những nữ tử y phục dơ bẩn này, lông mày cũng không nhíu một cái, chỉ quay sang cung nữ phía sau nói: “Thải Vân, phát y phục xuống, đưa họ đi tắm rửa sạch sẽ.”
“Vâng.” Thải Vân lập tức dẫn đám người đi đến gian phòng bên cạnh.
Thay y phục xong, Diệp Thanh Vãn đi theo đám đông chờ đợi kiểm nghiệm thân thể. Ánh mắt Chu công công rơi trên người nàng, chậm rãi nói: “Thanh Vãn, ngươi đi theo ta.”
“Vâng.”
Diệp Thanh Vãn nhìn Chu Diệp, lập tức theo sau ông ta.
Chu Diệp đưa nàng đến một gian phòng khác trong cục, ngồi đoan chính trên ghế tựa, nhếch ngón lan hoa, chậm rãi nói: “Triệu ma ma của Tĩnh An Cục và bản gia từ trước đến nay vẫn giao hảo, cho nên ngươi sẽ được miễn qua cửa kiểm nghiệm thân thể này. Bằng không nếu ngươi trên người có sẹo, cửa này ngươi sẽ không qua được.”
“Đa tạ công công tái tạo chi ân.” Ánh mắt Diệp Thanh Vãn thanh lãnh, trầm giọng nói.
Chu công công hài lòng gật đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt tinh xảo của nàng, sau đó ánh mắt hạ xuống, chậm rãi nói: “Cởi y phục ra đi, bản gia thật muốn tận mắt xem trên người ngươi có gì không tiện nhìn.”
Diệp Thanh Vãn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đặt trên tấm biển ngạch của cánh cổng.
Tiểu thái giám lập tức nói: “Đây chính là Bắc Nguyên Môn, tuy chỉ là một cửa hông, nhưng đã vào được cánh cửa này, các ngươi phải tuân thủ quy củ trong cánh cửa này. Sau này, nói không chừng có người sẽ một bước lên mây, đến cả bản gia cũng phải cúi đầu quỳ lạy các ngươi, còn có kẻ thì sao? Sẽ đầu mình hai nơi, trở thành phân bón cho hoa trong Ngự Hoa Viên này!”
Một tràng lời của tiểu thái giám khiến mọi người run sợ, có kẻ vì thế mà dấy lên dã tâm, cũng có kẻ vì thế mà an phận thủ thường. Chỉ là từ giây phút này trở đi, vận mệnh của mỗi người đều sẽ xoay chuyển.
Cả đoàn người chia thành hai hàng, đứng sát dưới bức tường đỏ. Kẻ nào dám nhìn ngang ngó dọc đều khó tránh khỏi bị tiểu thái giám mắng mỏ vài câu.
Diệp Thanh Vãn khẽ ngẩng mi quan sát nơi xa lạ này.
Tường cung đỏ thẫm điểm xuyết ngói vàng, kéo dài hun hút, dễ dàng phân cách hai thế giới. Từng dải cung điện cao vυ"t, lộ ra những mái ngói lưu ly được dát một lớp ánh vàng, lộng lẫy xa hoa như mộng cảnh.
Nhìn xa hơn, ao Hoa Thanh uốn lượn quanh đình đài thủy tạ, bèo tấm nổi đầy mặt nước, xanh biếc mà trong vắt. Hai con rồng trên mái hiên cong vυ"t, vảy vàng giáp vàng, tựa hồ muốn vươn mình bay lên trời.
Trong cung có thị vệ cao lớn uy vũ tuần tra qua lại, cung nữ thái giám đều cúi đầu đi lại không dám gây tiếng động.
Chu công công quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy y phục Diệp Thanh Vãn sạch sẽ, không chút sứt mẻ, không khỏi hài lòng gật đầu.
“Tất cả đứng thẳng cho bản gia.” Chu công công hắng giọng, chậm rãi nói, rồi tiếp tục: “Đây là Tĩnh An Cung, nơi chuyên để dạy dỗ cung nữ. Lát nữa sẽ có ma ma đến kiểm nghiệm thân thể các ngươi. Sau này cũng sẽ có ma ma dạy dỗ quy củ nơi đây.”
Chu công công dứt lời, liền thấy một phụ nhân mặc y phục sa mỏng màu xanh lục thẫm ánh tà dương bước tới. Phụ nhân trang điểm giản dị, theo phía sau có vài nha hoàn.
Chu công công lập tức nói: “Vị này chính là Triệu ma ma. Triệu ma ma là lão nhân có địa vị cao trong cung. Từ hôm nay trở đi, sẽ do Triệu ma ma dạy dỗ quy củ trong cung cho các ngươi. Các ngươi sống hay chết, hoàn toàn tùy thuộc vào một lời của Triệu ma ma.”
“Vâng.” Thải Vân lập tức dẫn đám người đi đến gian phòng bên cạnh.
Thay y phục xong, Diệp Thanh Vãn đi theo đám đông chờ đợi kiểm nghiệm thân thể. Ánh mắt Chu công công rơi trên người nàng, chậm rãi nói: “Thanh Vãn, ngươi đi theo ta.”
“Vâng.”
Diệp Thanh Vãn nhìn Chu Diệp, lập tức theo sau ông ta.
Chu Diệp đưa nàng đến một gian phòng khác trong cục, ngồi đoan chính trên ghế tựa, nhếch ngón lan hoa, chậm rãi nói: “Triệu ma ma của Tĩnh An Cục và bản gia từ trước đến nay vẫn giao hảo, cho nên ngươi sẽ được miễn qua cửa kiểm nghiệm thân thể này. Bằng không nếu ngươi trên người có sẹo, cửa này ngươi sẽ không qua được.”
“Đa tạ công công tái tạo chi ân.” Ánh mắt Diệp Thanh Vãn thanh lãnh, trầm giọng nói.
Chu công công hài lòng gật đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt tinh xảo của nàng, sau đó ánh mắt hạ xuống, chậm rãi nói: “Cởi y phục ra đi, bản gia thật muốn tận mắt xem trên người ngươi có gì không tiện nhìn.”
3
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
