0 chữ
Chương 15
Chương 15: Không định đợi thêm
Diệp Thanh Vãn không biết mình đã bước qua con đường đó như thế nào. Khi nàng quỳ xuống trước Chu Diệp lần nữa, mặt đã tái nhợt, bộ áo mỏng trên người ướt đẫm mồ hôi: “Nô tỳ Diệp Thanh Vãn.” (được nhận rồi nên đổi là nô tỳ nhé)
Chu Diệp nhìn nữ nhân trước mặt, từ đầu đến cuối không hề nhíu mày, không khỏi phá ra cười lớn: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Chu Diệp liên tục nói ba chữ “tốt”, hiển nhiên là tâm tình vô cùng vui vẻ.
Ngay sau đó, Chu Diệp tiến lên đích thân đỡ Diệp Thanh Vãn dậy: “Bản gia tin ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là người của bản gia.”
Diệp Thanh Vãn rủ mắt ứng tiếng: “Vâng.”
Ánh mắt Chu Diệp rơi xuống đôi chân của Diệp Thanh Vãn, rồi quay sang cai ngục trưởng bên cạnh nói: “Sai người mang chút thuốc tốt đến. Đến khi người này vào cung, nếu có gì sai sót, bản gia sẽ hỏi tội ngươi!”
“Dạ, dạ!” Cai ngục trưởng vội vàng gật đầu đáp lời, ánh mắt nhìn đôi chân lấm tấm máu của Diệp Thanh Vãn, không khỏi rụt cổ lại, chỉ thấy một trận tim đập thình thịch.
Diệp Thanh Vãn đứng một bên, ánh mắt thanh lãnh.
Nàng biết, mình đã thành công rồi.
Hoàng cung - nơi gần quyền lực nhất chính là nơi tốt nhất để nàng đến.
Tâm tình Chu Diệp tốt, lại tiếp tục hỏi han vài người. Cho đến khi đến lượt Thanh Mộc, ông ta tựa lưng vào ghế, lại mở lời: “Ngươi biết làm những gì?”
Diệp Thanh Vãn ngẩng mắt nhìn nữ nhân giấu mình sâu nhất trong lao ngục này, lặng lẽ quan sát.
“Tiểu nữ biết gϊếŧ người.” Thanh Mộc chậm rãi đáp.
Trong mắt Chu công công lóe lên một tia tinh quang, vỗ tay nói: “Tốt!”
Diệp Thanh Vãn mặt không đổi sắc, cảm thấy câu trả lời này chẳng mấy hay ho.
Thanh Mộc biết gϊếŧ người nhưng chưa chắc sẽ gϊếŧ người vì Chu Diệp.
Vào cung rồi, có vô số chủ tử, ai có thể sai khiến được Thanh Mộc vẫn còn là chuyện khó nói. Bởi vậy, câu trả lời này tuy sẽ khiến Chu Diệp nhìn nàng ta bằng con mắt khác, nhưng sẽ không làm ông ta hài lòng.
Chẳng mấy chốc, Chu Diệp đã chọn đủ số người.
Diệp Thanh Vãn được Chu Diệp đích thân chỉ định, nên cuối cùng tổng cộng có mười ba người được giữ lại.
Chu Diệp nhìn đám người, chậm rãi nói: “Ba ngày sau, trong cung sẽ phái người đến đón các ngươi nhập cung. Khi đã vào cung rồi, tất cả phải học quy củ cho bản gia thật tốt. Tuy các ngươi là đối thực cung nữ, nhưng bình thường cũng phải hầu hạ chủ tử. Nếu ai có gì sai sót, bản gia cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.”
Sau niềm vui sướиɠ của cả đám, cai ngục áp giải họ trở về nhà giam.
Chu Diệp nhìn Diệp Thanh Vãn, chậm rãi nói: “Vào cung học xong quy củ, ngươi hãy đến làm việc dưới trướng bản gia.”
Diệp Thanh Vãn trầm giọng đáp: “Đại ân của công công, nô tỳ nguyện tận trung tận lực đến chết.”
Chu công công bật cười, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt không chỉ là một kẻ có thể co có thể duỗi, mà còn là một kẻ co duỗi được một cách tàn nhẫn.
Ông ta không nhìn Diệp Thanh Vãn nữa, cười lớn dẫn người rời đi.
Diệp Thanh Vãn nhìn tà áo của ông ta dần dần biến mất trước mắt, lúc này mới lảo đảo quay người.
Nàng biết trên người mình đầy vết sẹo, nếu không được Chu Diệp ưu ái thì sẽ mất cơ hội vào cung lần này.
Nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, nên nàng không định đợi thêm nữa.
Sau khi cai ngục trưởng tiễn Chu công công đi, gã ta nhìn đôi chân của Diệp Thanh Vãn, một mặt sai người đi chuẩn bị thuốc trị thương, một mặt lo lắng nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có cách nào để ta thăng lên cửu phẩm không? Ngươi sắp đi rồi, ta biết phải làm sao đây?”
Diệp Thanh Vãn liếc nhìn gã ta, chậm rãi nói: “Ngươi quá nóng vội rồi, cần biết ngài mới nhậm chức hơn một tháng, nếu lúc này lại thăng chức, rất dễ rước lấy rắc rối không cần thiết.”
“Vậy... vậy ta phải làm sao?” Quản ngục sốt ruột hỏi.
Diệp Thanh Vãn khẽ cười, mắt hạnh đen láy: “Chu công công là hồng nhân trước mặt Uông tổng quản. Đợi ta nhập cung, nói vài lời tốt đẹp cho ngươi, lo gì ngươi không thăng quan tiến chức?”
Chu Diệp nhìn nữ nhân trước mặt, từ đầu đến cuối không hề nhíu mày, không khỏi phá ra cười lớn: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Chu Diệp liên tục nói ba chữ “tốt”, hiển nhiên là tâm tình vô cùng vui vẻ.
Ngay sau đó, Chu Diệp tiến lên đích thân đỡ Diệp Thanh Vãn dậy: “Bản gia tin ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là người của bản gia.”
Diệp Thanh Vãn rủ mắt ứng tiếng: “Vâng.”
Ánh mắt Chu Diệp rơi xuống đôi chân của Diệp Thanh Vãn, rồi quay sang cai ngục trưởng bên cạnh nói: “Sai người mang chút thuốc tốt đến. Đến khi người này vào cung, nếu có gì sai sót, bản gia sẽ hỏi tội ngươi!”
Diệp Thanh Vãn đứng một bên, ánh mắt thanh lãnh.
Nàng biết, mình đã thành công rồi.
Hoàng cung - nơi gần quyền lực nhất chính là nơi tốt nhất để nàng đến.
Tâm tình Chu Diệp tốt, lại tiếp tục hỏi han vài người. Cho đến khi đến lượt Thanh Mộc, ông ta tựa lưng vào ghế, lại mở lời: “Ngươi biết làm những gì?”
Diệp Thanh Vãn ngẩng mắt nhìn nữ nhân giấu mình sâu nhất trong lao ngục này, lặng lẽ quan sát.
“Tiểu nữ biết gϊếŧ người.” Thanh Mộc chậm rãi đáp.
Trong mắt Chu công công lóe lên một tia tinh quang, vỗ tay nói: “Tốt!”
Diệp Thanh Vãn mặt không đổi sắc, cảm thấy câu trả lời này chẳng mấy hay ho.
Vào cung rồi, có vô số chủ tử, ai có thể sai khiến được Thanh Mộc vẫn còn là chuyện khó nói. Bởi vậy, câu trả lời này tuy sẽ khiến Chu Diệp nhìn nàng ta bằng con mắt khác, nhưng sẽ không làm ông ta hài lòng.
Chẳng mấy chốc, Chu Diệp đã chọn đủ số người.
Diệp Thanh Vãn được Chu Diệp đích thân chỉ định, nên cuối cùng tổng cộng có mười ba người được giữ lại.
Chu Diệp nhìn đám người, chậm rãi nói: “Ba ngày sau, trong cung sẽ phái người đến đón các ngươi nhập cung. Khi đã vào cung rồi, tất cả phải học quy củ cho bản gia thật tốt. Tuy các ngươi là đối thực cung nữ, nhưng bình thường cũng phải hầu hạ chủ tử. Nếu ai có gì sai sót, bản gia cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.”
Sau niềm vui sướиɠ của cả đám, cai ngục áp giải họ trở về nhà giam.
Diệp Thanh Vãn trầm giọng đáp: “Đại ân của công công, nô tỳ nguyện tận trung tận lực đến chết.”
Chu công công bật cười, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt không chỉ là một kẻ có thể co có thể duỗi, mà còn là một kẻ co duỗi được một cách tàn nhẫn.
Ông ta không nhìn Diệp Thanh Vãn nữa, cười lớn dẫn người rời đi.
Diệp Thanh Vãn nhìn tà áo của ông ta dần dần biến mất trước mắt, lúc này mới lảo đảo quay người.
Nàng biết trên người mình đầy vết sẹo, nếu không được Chu Diệp ưu ái thì sẽ mất cơ hội vào cung lần này.
Nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, nên nàng không định đợi thêm nữa.
Sau khi cai ngục trưởng tiễn Chu công công đi, gã ta nhìn đôi chân của Diệp Thanh Vãn, một mặt sai người đi chuẩn bị thuốc trị thương, một mặt lo lắng nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có cách nào để ta thăng lên cửu phẩm không? Ngươi sắp đi rồi, ta biết phải làm sao đây?”
Diệp Thanh Vãn liếc nhìn gã ta, chậm rãi nói: “Ngươi quá nóng vội rồi, cần biết ngài mới nhậm chức hơn một tháng, nếu lúc này lại thăng chức, rất dễ rước lấy rắc rối không cần thiết.”
“Vậy... vậy ta phải làm sao?” Quản ngục sốt ruột hỏi.
Diệp Thanh Vãn khẽ cười, mắt hạnh đen láy: “Chu công công là hồng nhân trước mặt Uông tổng quản. Đợi ta nhập cung, nói vài lời tốt đẹp cho ngươi, lo gì ngươi không thăng quan tiến chức?”
3
0
1 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
