TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Một người đại diện nhìn Tống Oanh Thời mà ngứa ngáy trong lòng:

"Cô cũng đến phỏng vấn à? Có công ty chưa?"

Tống Oanh Thời lắc đầu, chợt nghĩ ra điều gì, liền lễ phép mỉm cười:

"Tôi đến tuyển người."

Người đại diện của nhóm ngớ người: "Hả?"

Hóa ra mầm non mà bọn họ nhắm trúng lại là người trong ngành?

Tiểu Trần cũng ngơ ngác: "Hả?"

Không phải chứ, sếp của cô muốn tuyển người? Tuyển ai? Vào công ty hay là... bao nuôi?

Tống Oanh Thời đã biết rõ về Hoài Nhứ từ vòng phỏng vấn, nên trên đường đến đây, cô đã suy nghĩ thấu đáo mọi việc cần làm.

Lúc này, cô gọi một cuộc điện thoại, đối phương liên tục đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa, để Hoài Nhứ nhanh chóng tìm được cô.

Năm phút sau, Tống Oanh Thời được nhân viên công tác mời đến một phòng khách vắng người.

Cô bảo Tiểu Trần chờ ở cửa, còn mình thì gục xuống bàn thở dốc từng ngụm.

Không khí đầy dưỡng khí, nhưng dường như chẳng thể lọt vào cơ thể cô.

L*иg ngực Tống Oanh Thời đau nhói, tim đập lúc nhanh lúc chậm, ù tai không ngừng, trước mắt hiện lên những đốm trắng li ti.

Mười phút nữa trôi qua.

[Khẩn cấp! Giá trị sinh mệnh không đủ 30%, ký chủ có khả năng lâm vào trạng thái hôn mê bất cứ lúc nào.]

Bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Nếu cô thật sự ngất đi, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành, đồng nghĩa với việc lần thứ hai nghênh đón cái chết.

Mà kiếp này còn tệ hơn kiếp trước, chỉ sống được ba tiếng.

Cô mới chỉ sống được ba tiếng.

Cô không muốn chết.

Giữa tiếng ù tai không ngớt, Tống Oanh Thời vùi đầu vào khuỷu tay, nghe thấy tiếng đối thoại ngoài cửa.

"Hoài tiểu thư? Sao cô lại ở đây?" Là Tiểu Trần.

"Là Tống tiểu thư mời cô ấy đến. Hoài Nhứ, cô mau vào đi."

Tiểu Trần không dám ngăn cản, nhân viên công tác liên tục thúc giục, thậm chí còn giúp Hoài Nhứ mở cửa.

Hoài Nhứ một tay đút túi, không nói gì, bước vào.

Khi nhìn thấy tình hình bên trong, cô khựng lại.

Không phải lừa cô đến Tống Minh, mà đúng là một cô gái, xem ra là "Tống tiểu thư" mà bọn họ nhắc đến.

Cánh cửa bị Hoài Nhứ buông ra tự động khép lại, cô nghe tiếng đóng cửa rồi chậm rãi tiến lại gần.

Cô dừng lại cách đối phương bốn năm bước, giọng nói xa cách lạnh lùng:

"Vị tiểu thư này, cô không khỏe trong người sao?"

Đối phương không nói gì, cũng không nhúc nhích, như thể mất ý thức.

... Hay là đang ngủ?

Hoài Nhứ hơi nhíu mày, khom người lại gần, giọng điệu nghi hoặc:

"Tống tiểu thư?"

Giống như một con bướm đang yên lặng nghỉ ngơi bỗng nhiên vỗ cánh bay lên, Hoài Nhứ không kịp phòng bị, một người chui vào lòng cô.

Từ dưới lên trên, cằm cô va vào sườn môi Hoài Nhứ.

Hơi thở nóng rực phả lên người cô ấy.

5

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.