0 chữ
Chương 17
Chương 17
Má ơi, đẹp quá, không kiềm chế được rồi.
Nghĩ đến màn kéo hông biểu diễn vừa rồi trước mặt mỹ nữ, Đào Khâm ảo não tặc lưỡi, ngập ngừng mãi mới dám mở nhóm chat ba người trên WeChat tên là "Xuân Dã Xã - Viện Điều Dưỡng Cho Người Sợ Xã Hội".
Đào Khâm: [Các chị em ơi, toang rồi, toang rồi, em gặp được mỹ nữ trên xe buýt! Nhưng em không dám bắt chuyện! Em thể hiện tệ quá!]
Lục Tuyết Văn: [nghi hoặc.jpg] Chẳng phải chương trình của chúng ta toàn mỹ nữ à?
Đào Khâm: [Là đại mỹ nữ mấy bà hiểu không? Visual của chương trình đó! Chờ đến trường mấy bà sẽ biết, chị ấy mọc đúng gu em luôn, em muốn làm vợ chị ấy luôn QAQ]
Lục Tuyết Văn: [Vậy nhào vô đi]
Đào Khâm: [QAQ chị ấy thẳng]
Người thứ ba trong nhóm chậm rãi xuất hiện.
Ngu Sanh: [Chị ấy cong thì cậu dám nhào vô chắc?]
Đào Khâm: [À em không dám]
Ngu Sanh: Đồ vô dụng
Lục Tuyết Văn: Đúng là cậu ntxl [like.jpg]
Đối mặt với sự trào phúng của đồng bọn, Đào Khâm tức giận bất bình, nhưng lại không thể phản bác.
Cô chẳng có tài cán gì, chỉ có khả năng nhận diện giới tính cực chuẩn, chỉ cần nhìn một cái là biết ai thẳng ai cong.
Cây đàn này cũng do cô ấy mang đến. Cô và Ngu Sanh, Lục Tuyết Văn đã "bắt sóng" với nhau trong buổi phỏng vấn, thế là dứt khoát lôi kéo cả Hoài Nhứ cùng lập một nhóm nhạc nhỏ.
Việc cô ấy lôi kéo được Hoài Nhứ còn sớm hơn cả việc nhân viên công tác phát giấy chứng nhận thực tập sinh.
Đương nhiên, không phải là trong đám thực tập sinh chỉ có ba người này muốn lập nhóm, chủ yếu là người của NTXL đều ngại giao tiếp, người ta không "bắt sóng" với mình, Đào Khâm cũng ngại ngùng.
Bản thân cô cũng ngại giao tiếp.
Nhớ tới những nhóm nhạc nhỏ được giấu kín trong chương trình, Đào Khâm lại hăng hái hẳn lên, lén lút liếc nhìn về một hướng khác, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhắn tin.
Đào Khâm: [Trên xe chúng ta còn có một chị đẹp lạnh lùng tuyệt mỹ nữa, em chắc chắn chị ấy là "cong"]
...
Vì không cần quay chụp, nhân viên tổ chương trình và các thầy cô giáo mang theo ít đồ đạc, tổng cộng chỉ có khoảng 30 người đến.
Học viên và nhân viên cộng lại, một dãy ký túc xá cũng đủ ở, thậm chí còn dư dả.
Các học viên được xếp ở tầng ba, bốn, năm, ký túc xá được phân ngẫu nhiên, mỗi phòng hai người.
Xe buýt chạy thẳng đến chân ký túc xá, đám thực tập sinh nhao nhao lấy hành lý từ khoang xe, mở tờ thông báo nhận phòng mà các chị hậu cần đã phát, tìm số phòng của mình.
Tống Oanh Thời xem qua, cô ở phòng 506, đồng thời thấy bạn cùng phòng của mình tên là Đào Khâm.
Tìm được phòng 506, Tống Oanh Thời vừa nhìn thấy cái mầm tóc phấn đấu đặc trưng bên trong, có chút bất ngờ bật cười, vừa bước vào vừa chào hỏi:
"Khéo ghê, chúng ta ở cùng phòng rồi. Hóa ra cậu tên Đào Khâm, tên hay thật đấy."
Từ lúc nhìn thấy Tống Oanh Thời cùng phòng với mình, đầu óc Đào Khâm đã hoàn toàn đơ ra, cô cố ra vẻ trấn định thu dọn hành lý, trong lòng gào thét điên cuồng "Tôi là ai? Đây là đâu? Đây có phải là phúc khí mà tôi xứng đáng có được không?", vừa nghĩ lát nữa phải đối mặt với đối phương như thế nào, phải mở miệng nói câu đầu tiên ra sao.
Đến khi giọng nói của Tống Oanh Thời đột ngột vang lên, chiếc máy sấy trong tay Đào Khâm rơi xuống bàn, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn nụ cười tươi rói cùng lời lẽ thích hợp, xoay người trấn định nói:
"Ừ, chào cậu, sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi."
Nói xong, Đào Khâm cứng đờ xoay người lại, ra vẻ thản nhiên tiếp tục thu dọn hành lý.
Thực ra mỗi phòng ký túc xá đều có bốn chiếc giường tầng, trên là giường dưới là bàn học, Tống Oanh Thời chọn cái giường chéo góc với Đào Khâm, khiến Đào Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Đào Khâm cũng có chút bản lĩnh, cô chỉ mất nửa tiếng để bình tĩnh lại, dám nhìn thẳng vào Tống Oanh Thời, miễn là không phải đối diện.
Tống Oanh Thời mặc áo ống màu trà xanh, khoác ngoài một chiếc áo vest, trên chiếc quần ống điếu trắng lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn thon gọn.
Mái tóc màu mật trà được duỗi thẳng tự nhiên buông xõa, một bên được vén ra sau tai, trang điểm nhẹ nhàng, có lẽ căn bản là không trang điểm gì nhiều.
Phong cách trưởng thành thoải mái tươi tắn khiến ngũ quan ưu việt của Tống Oanh Thời càng thêm nổi bật, khi cô nghiêm túc thu dọn đồ đạc, vẻ ngây ngô trẻ con lặng lẽ biến mất, vài phần trí thức bản thể linh hồn lặng lẽ trồi lên.
Đào Khâm nhìn hai cái, lặng lẽ che ngực, lấy cớ đi mua đồ, vụt chạy đi tìm Lục Tuyết Văn đang ở phòng 407.
Cửa phòng 407 mở ra.
Đào Khâm gõ cửa tượng trưng:
"Lục Tuyết Văn? Tôi đến tìm cậu."
Đào Khâm bước vào, không thấy Lục Tuyết Văn, mà lại thấy mỹ nữ mà cô đã giám định là "cong" trên xe.
"..."
Đào Khâm gượng gạo thu chân đang bước tới, quay ra nhìn biển số phòng:
Hoài Nhứ
Lục Tuyết Văn
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một giọng nói mát lạnh, tựa như lớp tuyết xốp mềm dưới dòng nước tan chảy, thanh lãnh mà không hề the thé, vô cùng dễ nghe:
"Lục Tuyết Văn ra ngoài rồi, cậu có thể vào chờ."
Đào Khâm đáp: "Ừ, tôi biết rồi."
Nói rồi, cô có chút ngập ngừng bước vào.
Khí chất của Hoài Nhứ có phần mạnh mẽ, khiến Đào Khâm cảm thấy dè dặt, không dám bắt chuyện nhiều, càng không dám ngỏ ý mời cô tham gia nhóm chat.
May mắn thay, Lục Tuyết Văn trở lại rất nhanh.
Lục Tuyết Văn để kiểu tóc bob màu trà. Gương mặt cô ấy thực ra rất nữ tính, quyến rũ, nhưng lại có nét nam tính, hòa quyện lại tạo nên một khí chất vô cùng đặc biệt, lúc nhìn người khác luôn mang vẻ ngây thơ, vô tội.
Đào Khâm nài nỉ nắm lấy tay áo Lục Tuyết Văn: "Cậu biết bạn cùng phòng của tôi là ai không? Là Tống Oanh Thời đó!"
Cả hai không hề để ý, Hoài Nhứ đang treo quần áo ở gần đó khựng lại một chút rồi tiếp tục.
Lục Tuyết Văn hỏi: "Cô ấy là người của công ty nào à? Cậu quen biết sao?"
"Ôi dào, không phải công ty." Đào Khâm bĩu môi, "Chỉ là hôm nay nói chuyện phiếm..."
Lục Tuyết Văn kéo dài giọng, giật tay áo khỏi tay Đào Khâm, bắt chước điệu bộ của cô: "Vậy cậu đến đây tìm tôi làm gì?"
Đào Khâm ghé sát tai cô nói nhỏ: "Tôi hồi hộp quá mà! Tìm cậu tâm sự chút thôi."
Lục Tuyết Văn đề nghị: "Hay tôi đổi phòng ngủ với cậu nhé?"
Đào Khâm xua tay: "Đừng hòng."
Tuy rằng cô có chút lo lắng về Tống Oanh Thời, nhưng được ngắm nhìn nhan sắc đỉnh cao như vậy, cô còn mong gì hơn nữa!
Đào Khâm càng nghĩ càng thấy đúng, vui vẻ trở về phòng 506, tiện tay lấy luôn lon Coca vừa mở của Lục Tuyết Văn.
Ở phía sau, Lục Tuyết Văn lắc đầu mở một lon Coca khác, nhớ ra còn có bạn cùng phòng ở đó, không nói không rằng đưa cho Hoài Nhứ:
"Uống không ?"
Hoài Nhứ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không uống đồ ngọt."
Lục Tuyết Văn hiểu ý: "Giữ giọng à? Cậu là vocal chính hả?"
Hoài Nhứ đáp: "Tôi mới làm quen với ca hát thôi."
Cô không có thói quen uống đồ ngọt. Trước đây thiếu tiền nên không có tâm trạng, bây giờ cũng vậy.
Lục Tuyết Văn có chút kinh ngạc.
Hoài Nhứ lại là người mới vào nghề?
Cô biết đợt huấn luyện kín này có vài thực tập sinh tự do, tức là những người tự luyện tập, nhưng không ngờ Hoài Nhứ lại là một trong số đó.
Suy cho cùng là do khí chất của Hoài Nhứ quá mạnh mẽ.
Biết được điều này, Lục Tuyết Văn không hề coi thường Hoài Nhứ, cô nhe răng nanh, vỗ ngực hứa hẹn:
"Tôi cũng là vocal nè, cậu có vấn đề gì cứ hỏi tôi."
Hoài Nhứ gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Tự giác phải chăm sóc bạn cùng phòng mới vào nghề, Lục Tuyết Văn ưỡn ngực, cảm thấy hình tượng của mình lập tức trở nên cao lớn hơn không ít.
Ngày hôm sau, tức ngày 12 tháng 5, mọi người bị loa phóng thanh triệu tập để làm bài kiểm tra nhỏ trước khóa học, để các thầy cô nắm bắt tình hình của thực tập sinh, điều chỉnh độ khó của chương trình học.
Tống Oanh Thời đã nhanh chóng làm quen với bạn cùng phòng Đào Khâm. Hôm nay không có nhiệm vụ gì, cô cũng không làm phiền Hoài Nhứ, sau khi kiểm tra xong liền hẹn bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Đến nhà ăn, Tống Oanh Thời lấy cơm xong, giữa một rừng người tìm thấy Đào Khâm đang buồn rầu.
Đối diện Đào Khâm có một nữ sinh, Tống Oanh Thời đến gần thì nghe thấy đối phương đang khóc nức nở:
"Tôi ngốc quá, thật đó. Hoài Nhứ bảo mới làm quen với ca hát thôi, tôi lại cứ tưởng là... Tôi còn bảo có vấn đề gì cứ hỏi tớ, có phải là tự rước nhục vào thân không chứ?"
Nói rồi, họ như phát hiện ra Tống Oanh Thời đến gần, ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Oanh Thời hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đào Khâm đáp: "Tụi tôi đang nói về bài kiểm tra ấy mà. À phải rồi Oanh Thời, cậu biết Hoài Nhứ không?"
"..."
Tống Oanh Thời lâm vào trầm tư, cô nên nói biết hay không biết đây?
Đào Khâm đột nhiên nhìn về phía sau bên trái Tống Oanh Thời, hạ giọng nói: "Ê, là Hoài Nhứ kìa."
Tống Oanh Thời quay đầu nhìn theo, đúng là Hoài Nhứ, đang bưng mâm đồ ăn ngồi ăn cơm ở phía sau cô.
Hai dãy bàn ăn được ngăn cách bởi những cột vuông, có lẽ Hoài Nhứ không để ý rằng cô đang ở đây.
Nhớ đến chuyện đã hứa với Hoài Nhứ, lại thấy chính chủ ngay bên cạnh, Tống Oanh Thời quyết định thực hiện lời hứa để Hoài Nhứ yên tâm.
Cô mạnh miệng nói:
"Hoài Nhứ hả? Tôi không quen nha."
Nghĩ đến màn kéo hông biểu diễn vừa rồi trước mặt mỹ nữ, Đào Khâm ảo não tặc lưỡi, ngập ngừng mãi mới dám mở nhóm chat ba người trên WeChat tên là "Xuân Dã Xã - Viện Điều Dưỡng Cho Người Sợ Xã Hội".
Đào Khâm: [Các chị em ơi, toang rồi, toang rồi, em gặp được mỹ nữ trên xe buýt! Nhưng em không dám bắt chuyện! Em thể hiện tệ quá!]
Lục Tuyết Văn: [nghi hoặc.jpg] Chẳng phải chương trình của chúng ta toàn mỹ nữ à?
Đào Khâm: [Là đại mỹ nữ mấy bà hiểu không? Visual của chương trình đó! Chờ đến trường mấy bà sẽ biết, chị ấy mọc đúng gu em luôn, em muốn làm vợ chị ấy luôn QAQ]
Lục Tuyết Văn: [Vậy nhào vô đi]
Đào Khâm: [QAQ chị ấy thẳng]
Người thứ ba trong nhóm chậm rãi xuất hiện.
Ngu Sanh: [Chị ấy cong thì cậu dám nhào vô chắc?]
Ngu Sanh: Đồ vô dụng
Lục Tuyết Văn: Đúng là cậu ntxl [like.jpg]
Đối mặt với sự trào phúng của đồng bọn, Đào Khâm tức giận bất bình, nhưng lại không thể phản bác.
Cô chẳng có tài cán gì, chỉ có khả năng nhận diện giới tính cực chuẩn, chỉ cần nhìn một cái là biết ai thẳng ai cong.
Cây đàn này cũng do cô ấy mang đến. Cô và Ngu Sanh, Lục Tuyết Văn đã "bắt sóng" với nhau trong buổi phỏng vấn, thế là dứt khoát lôi kéo cả Hoài Nhứ cùng lập một nhóm nhạc nhỏ.
Việc cô ấy lôi kéo được Hoài Nhứ còn sớm hơn cả việc nhân viên công tác phát giấy chứng nhận thực tập sinh.
Đương nhiên, không phải là trong đám thực tập sinh chỉ có ba người này muốn lập nhóm, chủ yếu là người của NTXL đều ngại giao tiếp, người ta không "bắt sóng" với mình, Đào Khâm cũng ngại ngùng.
Nhớ tới những nhóm nhạc nhỏ được giấu kín trong chương trình, Đào Khâm lại hăng hái hẳn lên, lén lút liếc nhìn về một hướng khác, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhắn tin.
Đào Khâm: [Trên xe chúng ta còn có một chị đẹp lạnh lùng tuyệt mỹ nữa, em chắc chắn chị ấy là "cong"]
...
Vì không cần quay chụp, nhân viên tổ chương trình và các thầy cô giáo mang theo ít đồ đạc, tổng cộng chỉ có khoảng 30 người đến.
Học viên và nhân viên cộng lại, một dãy ký túc xá cũng đủ ở, thậm chí còn dư dả.
Các học viên được xếp ở tầng ba, bốn, năm, ký túc xá được phân ngẫu nhiên, mỗi phòng hai người.
Xe buýt chạy thẳng đến chân ký túc xá, đám thực tập sinh nhao nhao lấy hành lý từ khoang xe, mở tờ thông báo nhận phòng mà các chị hậu cần đã phát, tìm số phòng của mình.
Tìm được phòng 506, Tống Oanh Thời vừa nhìn thấy cái mầm tóc phấn đấu đặc trưng bên trong, có chút bất ngờ bật cười, vừa bước vào vừa chào hỏi:
"Khéo ghê, chúng ta ở cùng phòng rồi. Hóa ra cậu tên Đào Khâm, tên hay thật đấy."
Từ lúc nhìn thấy Tống Oanh Thời cùng phòng với mình, đầu óc Đào Khâm đã hoàn toàn đơ ra, cô cố ra vẻ trấn định thu dọn hành lý, trong lòng gào thét điên cuồng "Tôi là ai? Đây là đâu? Đây có phải là phúc khí mà tôi xứng đáng có được không?", vừa nghĩ lát nữa phải đối mặt với đối phương như thế nào, phải mở miệng nói câu đầu tiên ra sao.
Đến khi giọng nói của Tống Oanh Thời đột ngột vang lên, chiếc máy sấy trong tay Đào Khâm rơi xuống bàn, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn nụ cười tươi rói cùng lời lẽ thích hợp, xoay người trấn định nói:
"Ừ, chào cậu, sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi."
Nói xong, Đào Khâm cứng đờ xoay người lại, ra vẻ thản nhiên tiếp tục thu dọn hành lý.
Thực ra mỗi phòng ký túc xá đều có bốn chiếc giường tầng, trên là giường dưới là bàn học, Tống Oanh Thời chọn cái giường chéo góc với Đào Khâm, khiến Đào Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Đào Khâm cũng có chút bản lĩnh, cô chỉ mất nửa tiếng để bình tĩnh lại, dám nhìn thẳng vào Tống Oanh Thời, miễn là không phải đối diện.
Tống Oanh Thời mặc áo ống màu trà xanh, khoác ngoài một chiếc áo vest, trên chiếc quần ống điếu trắng lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn thon gọn.
Mái tóc màu mật trà được duỗi thẳng tự nhiên buông xõa, một bên được vén ra sau tai, trang điểm nhẹ nhàng, có lẽ căn bản là không trang điểm gì nhiều.
Phong cách trưởng thành thoải mái tươi tắn khiến ngũ quan ưu việt của Tống Oanh Thời càng thêm nổi bật, khi cô nghiêm túc thu dọn đồ đạc, vẻ ngây ngô trẻ con lặng lẽ biến mất, vài phần trí thức bản thể linh hồn lặng lẽ trồi lên.
Đào Khâm nhìn hai cái, lặng lẽ che ngực, lấy cớ đi mua đồ, vụt chạy đi tìm Lục Tuyết Văn đang ở phòng 407.
Cửa phòng 407 mở ra.
Đào Khâm gõ cửa tượng trưng:
"Lục Tuyết Văn? Tôi đến tìm cậu."
Đào Khâm bước vào, không thấy Lục Tuyết Văn, mà lại thấy mỹ nữ mà cô đã giám định là "cong" trên xe.
"..."
Đào Khâm gượng gạo thu chân đang bước tới, quay ra nhìn biển số phòng:
Hoài Nhứ
Lục Tuyết Văn
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một giọng nói mát lạnh, tựa như lớp tuyết xốp mềm dưới dòng nước tan chảy, thanh lãnh mà không hề the thé, vô cùng dễ nghe:
"Lục Tuyết Văn ra ngoài rồi, cậu có thể vào chờ."
Đào Khâm đáp: "Ừ, tôi biết rồi."
Nói rồi, cô có chút ngập ngừng bước vào.
Khí chất của Hoài Nhứ có phần mạnh mẽ, khiến Đào Khâm cảm thấy dè dặt, không dám bắt chuyện nhiều, càng không dám ngỏ ý mời cô tham gia nhóm chat.
May mắn thay, Lục Tuyết Văn trở lại rất nhanh.
Lục Tuyết Văn để kiểu tóc bob màu trà. Gương mặt cô ấy thực ra rất nữ tính, quyến rũ, nhưng lại có nét nam tính, hòa quyện lại tạo nên một khí chất vô cùng đặc biệt, lúc nhìn người khác luôn mang vẻ ngây thơ, vô tội.
Đào Khâm nài nỉ nắm lấy tay áo Lục Tuyết Văn: "Cậu biết bạn cùng phòng của tôi là ai không? Là Tống Oanh Thời đó!"
Cả hai không hề để ý, Hoài Nhứ đang treo quần áo ở gần đó khựng lại một chút rồi tiếp tục.
Lục Tuyết Văn hỏi: "Cô ấy là người của công ty nào à? Cậu quen biết sao?"
"Ôi dào, không phải công ty." Đào Khâm bĩu môi, "Chỉ là hôm nay nói chuyện phiếm..."
Lục Tuyết Văn kéo dài giọng, giật tay áo khỏi tay Đào Khâm, bắt chước điệu bộ của cô: "Vậy cậu đến đây tìm tôi làm gì?"
Đào Khâm ghé sát tai cô nói nhỏ: "Tôi hồi hộp quá mà! Tìm cậu tâm sự chút thôi."
Lục Tuyết Văn đề nghị: "Hay tôi đổi phòng ngủ với cậu nhé?"
Đào Khâm xua tay: "Đừng hòng."
Tuy rằng cô có chút lo lắng về Tống Oanh Thời, nhưng được ngắm nhìn nhan sắc đỉnh cao như vậy, cô còn mong gì hơn nữa!
Đào Khâm càng nghĩ càng thấy đúng, vui vẻ trở về phòng 506, tiện tay lấy luôn lon Coca vừa mở của Lục Tuyết Văn.
Ở phía sau, Lục Tuyết Văn lắc đầu mở một lon Coca khác, nhớ ra còn có bạn cùng phòng ở đó, không nói không rằng đưa cho Hoài Nhứ:
"Uống không ?"
Hoài Nhứ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không uống đồ ngọt."
Lục Tuyết Văn hiểu ý: "Giữ giọng à? Cậu là vocal chính hả?"
Hoài Nhứ đáp: "Tôi mới làm quen với ca hát thôi."
Cô không có thói quen uống đồ ngọt. Trước đây thiếu tiền nên không có tâm trạng, bây giờ cũng vậy.
Lục Tuyết Văn có chút kinh ngạc.
Hoài Nhứ lại là người mới vào nghề?
Cô biết đợt huấn luyện kín này có vài thực tập sinh tự do, tức là những người tự luyện tập, nhưng không ngờ Hoài Nhứ lại là một trong số đó.
Suy cho cùng là do khí chất của Hoài Nhứ quá mạnh mẽ.
Biết được điều này, Lục Tuyết Văn không hề coi thường Hoài Nhứ, cô nhe răng nanh, vỗ ngực hứa hẹn:
"Tôi cũng là vocal nè, cậu có vấn đề gì cứ hỏi tôi."
Hoài Nhứ gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Tự giác phải chăm sóc bạn cùng phòng mới vào nghề, Lục Tuyết Văn ưỡn ngực, cảm thấy hình tượng của mình lập tức trở nên cao lớn hơn không ít.
Ngày hôm sau, tức ngày 12 tháng 5, mọi người bị loa phóng thanh triệu tập để làm bài kiểm tra nhỏ trước khóa học, để các thầy cô nắm bắt tình hình của thực tập sinh, điều chỉnh độ khó của chương trình học.
Tống Oanh Thời đã nhanh chóng làm quen với bạn cùng phòng Đào Khâm. Hôm nay không có nhiệm vụ gì, cô cũng không làm phiền Hoài Nhứ, sau khi kiểm tra xong liền hẹn bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Đến nhà ăn, Tống Oanh Thời lấy cơm xong, giữa một rừng người tìm thấy Đào Khâm đang buồn rầu.
Đối diện Đào Khâm có một nữ sinh, Tống Oanh Thời đến gần thì nghe thấy đối phương đang khóc nức nở:
"Tôi ngốc quá, thật đó. Hoài Nhứ bảo mới làm quen với ca hát thôi, tôi lại cứ tưởng là... Tôi còn bảo có vấn đề gì cứ hỏi tớ, có phải là tự rước nhục vào thân không chứ?"
Nói rồi, họ như phát hiện ra Tống Oanh Thời đến gần, ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Oanh Thời hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đào Khâm đáp: "Tụi tôi đang nói về bài kiểm tra ấy mà. À phải rồi Oanh Thời, cậu biết Hoài Nhứ không?"
"..."
Tống Oanh Thời lâm vào trầm tư, cô nên nói biết hay không biết đây?
Đào Khâm đột nhiên nhìn về phía sau bên trái Tống Oanh Thời, hạ giọng nói: "Ê, là Hoài Nhứ kìa."
Tống Oanh Thời quay đầu nhìn theo, đúng là Hoài Nhứ, đang bưng mâm đồ ăn ngồi ăn cơm ở phía sau cô.
Hai dãy bàn ăn được ngăn cách bởi những cột vuông, có lẽ Hoài Nhứ không để ý rằng cô đang ở đây.
Nhớ đến chuyện đã hứa với Hoài Nhứ, lại thấy chính chủ ngay bên cạnh, Tống Oanh Thời quyết định thực hiện lời hứa để Hoài Nhứ yên tâm.
Cô mạnh miệng nói:
"Hoài Nhứ hả? Tôi không quen nha."
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
