TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 12.1: Xác định

Vì vậy, cô chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, mong chờ nhìn về phía Trâu Công Văn, đợi ông đưa ra điều kiện của mình.

Trâu Công Văn chỉnh lại vẻ mặt, nhẹ nhàng đẩy gọng kính. Những người hiểu ông đều biết, đây là lúc ông… đã nghiêm túc.

"Tôi là người chân thành, không thích nói lời sáo rỗng, chúng ta cứ nói những gì trước mắt."

Trước khi bắt đầu, Trâu Công Văn còn không quên đá xoáy Ngô Lão Hổ một câu.

"Thứ nhất, 100 vạn tiền mặt. Thứ hai, một căn biệt thự ở Hải Thiên có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện hằng ngày của Thức Tỉnh Giả, bình thường em muốn ở ký túc xá hay ở đó đều được. Ngoài ra, nếu người nhà em cần đổi công tác, tôi đều có thể giúp em sắp xếp. Nửa năm sau, bất kể thành tích thi đại học của em như thế nào, tôi đều sẽ cho em đãi ngộ trúng tuyển cao cấp nhất, hơn nữa tài nguyên tu luyện hàng tháng sẽ tăng gấp ba! Cụ thể là bao nhiêu, học viện đều có văn bản quy định rõ ràng, tôi không chơi trò chữ với em, nói tăng gấp ba là tăng gấp ba. Mặt khác, chỉ cần có sách kỹ năng phù hợp với em, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có! Nếu không có, chỉ cần em có thể nói ra vị trí của nó, tôi sẽ đích thân đi đoạt về cho em, thực lực của tôi mạnh hơn Ngô Lão Hổ nhiều."

Với điều kiện này, Tư Quân Nghê quá ư là hài lòng. Không thể không nói, Trâu Công Văn rất biết nghệ thuật nói chuyện, điều kiện đưa ra cũng rất có thành ý.

Cô buột miệng thốt lên: "Trâu hồ… à không phải, hiệu trưởng Trâu, em vừa nhìn thấy ngài đã cảm thấy rất hợp cạ với ngài rồi, đây chính là duyên phận a! Những điều kiện ngài đưa ra em đều rất hài lòng, chỉ có điều mục sắp xếp công việc cho người nhà thì không cần đâu ạ. Mẹ em đã hy sinh, những người khác cũng chết cả rồi, chi phí cho việc sắp xếp công tác phiền ngài quy đổi thành tiền mặt rồi chuyển vào thẻ của em là được."

Trâu Công Văn thật sự không nhịn được, khóe miệng ông giật giật. Đừng tưởng tôi không nghe thấy cô định gọi tôi là Trâu hồ ly nhé!

Nhưng mà… ông vẫn lập tức nở một nụ cười ấm áp như gió xuân. Một cái xưng hô mà thôi, có gì quan trọng đâu?

"Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy rất hợp ý với em! Vậy thì… hoan nghênh bạn học Tư Quân Nghê gia nhập Đại học Hải Thiên của chúng ta!"

Tư Quân Nghê vừa định gật đầu, ông lão râu bạc ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

"Chờ một chút đã, cô bé, điều kiện của ta còn chưa nói đâu, cháu ít nhất cũng phải nghe qua rồi hãy quyết định chứ."

Tư Quân Nghê đã sớm để ý đến ông lão tóc bạc này. Vừa rồi ông ngồi ngay hàng đầu chính giữa, cho người ta cảm giác sâu không lường được. Ban đầu ông rõ ràng là người kích động nhất, nhưng lại cứ im lặng xem Ngô Lão Hổ và Trâu hồ ly biểu diễn, không hề hó hé một tiếng, phảng phất như không có gì phải lo lắng.

Tư Quân Nghê lúc này mới không thể không tung ra chiêu cuối, giả vờ như thật sự muốn đi Đại học Hải Thiên.

Quả nhiên, ông lão đã không nhịn được nữa.

Tư Quân Nghê làm ra vẻ khó xử: "Nhưng mà cháu đã đồng ý với hiệu trưởng Trâu rồi ạ."

"Cháu đồng ý lúc nào, không phải cháu còn chưa trả lời sao! Tiểu Trâu à, cậu lùi về sau một chút đi. Cái gì là của cậu thì sẽ không chạy được, không phải của cậu thì có cưỡng cầu cũng vô dụng!"

Trâu Công Văn tức đến ngứa cả răng, nhưng trớ trêu thay người nói lại là lão Trịnh…

"Lão Trịnh, ngài thật là…"

Lão Trịnh biết Trâu Công Văn muốn nói gì, nhưng ông hoàn toàn không thèm để ý. Mặt dày thì đã sao, mặt dày thì sống lâu! Còn cậy già lên mặt thì sao, bây giờ không ỷ lại lúc này thì đợi đến lúc vào quan tài mới ỷ lại à?

Tư Quân Nghê đột nhiên cảm thấy ông lão này khá hợp gu mình, liền dứt khoát mở miệng: "Mời ngài nói ạ."

---

"Những điều kiện mà bọn họ cho cháu, ta đều không cho được."

Tư Quân Nghê gật gật đầu được một nửa thì đột nhiên cứng đờ người. Hả? Không cho được? Đùa nhau à!

"Ta là hiệu trưởng của Đại học Thần Long. Học sinh trường ta so với bọn họ thì không tính là nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít. Giải đấu liên học viện năm ngoái, ngay cả số người tham chiến chúng ta cũng không gom đủ. Hơn nữa trường của chúng ta rất nghèo, có đôi khi lương của giáo viên còn không phát ra nổi, càng đừng nói đến việc cho cháu ưu đãi hay trợ cấp gì."

Nụ cười trên mặt Tư Quân Nghê phai nhạt đi rất nhiều. Ông lão à, nếu ông định đánh bài tình cảm thì thật ngại quá, có lẽ chúng ta phải nói lời tạm biệt thôi.

Nào ngờ lão Trịnh này lại không chơi bài theo lẽ thường, ông nói thẳng: "Nhưng chúng ta có một thứ mà tất cả bọn họ đều không thể cho cháu được!"

Tư Quân Nghê bình tĩnh trả lời: "Ồ, là gì vậy ạ?"

"Ta cho rằng, bất kể là hệ nào khác, đều nên trưởng thành trong chiến đấu và rèn luyện, cho dù cháu là hệ Trị liệu! Ta sẽ cho cháu ngay từ năm nhất đã được tham gia thực chiến. Mặc dù sẽ có sự bảo vệ ở mức độ nhất định, nhưng muốn sống sót, muốn trở nên mạnh mẽ, đều phải dựa vào chính bản thân cháu. Muốn có tài nguyên, hãy tự mình đi đoạt lấy, dẫn đội đi chiến đấu! Đoạt không được thì quay về tìm ta, ta sẽ dẫn cháu đi đoạt lấy!"

Ngô Lão Hổ lập tức lên tiếng phản đối: "Lão Trịnh, khó khăn lắm mới xuất hiện một người hệ Trị liệu, cô bé chắc chắn phải được ưu tiên luyện tập độ thuần thục của dị năng. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó chính là tổn thất của toàn nhân loại!"

Trâu Công Văn hiếm khi cùng chung một lập trường với Ngô Lão Hổ.

"Đúng vậy, nâng cao thực lực trong chiến đấu cố nhiên là hiệu quả tốt nhất, nhưng Thức Tỉnh Giả hệ Trị liệu ở hậu phương cũng có thể..."

Tư Quân Nghê không muốn nghe những lời phía sau nữa, bởi vì cô đã hoàn toàn xác định được bến đỗ của mình.

2

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.