0 chữ
Chương 12
Chương 9.1: Tin tốt và tin xấu
Tất cả học sinh đều hưng phấn đến mức cố tình bỏ qua một sự thật rằng, trong số 10 người trên sân khấu, chỉ có ba người thức tỉnh được dị năng. Thậm chí ngoại trừ Lục Vũ, cấp bậc dị năng của hai người còn lại cũng chỉ là cấp E.
Ai mà chẳng có giấc mộng nhân vật chính chứ! Ai cũng khao khát trở thành anh hùng của Nhân Tộc, dẫn dắt Nhân Tộc đi đến thắng lợi cuối cùng!
Hai người bạn học đứng cạnh Tư Quân Nghê cũng không nhịn được mà bắt đầu ảo tưởng.
"Hay là hai ta cùng thức tỉnh thiên phú cấp S, sau đó tìm thêm mấy người đồng đội nữa, tổ đội xông vào Bí cảnh Yến Dương một chuyến, cậu thấy thế nào!"
"Tôi thấy được đó! Chúng ta sẽ cùng nhau đại sát tứ phương, vì nước vì dân! Đến lúc đó cho mọi người thấy, rốt cuộc ai mới là thiên tài!"
Tư Quân Nghê không nhịn được, cô quay đầu lại liếc nhìn hai người bạn học đầy tự tin này.
Không ngờ một trong hai người họ lại lên tiếng ngay: "Mày nhìn cái gì?"
Tư Quân Nghê phát hiện cả lớp đều có ác ý rất lớn với mình, trong mắt ai cũng là sự phản cảm và khó hiểu. Nhưng dưới góc nhìn của "Tư Quân Nghê", cô ấy rõ ràng chẳng làm gì cả, chẳng qua là khi bị người khác chửi bới, cô ấy đã lựa chọn im lặng…
Tư Quân Nghê cười cười trả lời: "Xem hai thằng ngốc."
Không đợi tranh chấp nổ ra thêm, hai người này đã bị gọi lên sân khấu.
"Mày cứ chờ đấy, xem anh đây thức tỉnh xong sẽ vả mặt mày như thế nào!"
"Được thôi."
Chưa đầy năm phút sau, giọng nói từ loa thông báo lại vang lên.
"Trương Tam: Thức tỉnh thất bại."
"Lý Tứ: Thức tỉnh thất bại."
Tư Quân Nghê cảm khái lắc đầu, giấc mộng của các bạn nhỏ xem ra… đã tan vỡ rồi.
Hai người kia không còn vẻ vênh váo lúc nãy nữa, họ đứng thất thần dưới sân khấu, trông như sắp khóc đến nơi.
Theo chân ngày càng nhiều học sinh lên sân khấu, những Thức Tỉnh Giả cấp S hay thậm chí là cấp A được mong chờ đã không xuất hiện. Chỉ có thêm vài người đạt cấp B, cấp C, còn lại về cơ bản đều là cấp E và F.
Lúc này mọi người mới dần dần chấp nhận hiện thực. Ai nấy đều ỉu xìu như cà tím bị sương đánh, không khí tại hiện trường một lần nữa chìm xuống.
Ngay lúc không khí sắp chạm đáy cốc, giọng nói hưng phấn của nhân viên công tác lại một lần nữa truyền đến…
"Hệ Tự nhiên, Dị năng Thổ! Thiên phú cấp S!"
Đây là Thức Tỉnh Giả cấp S thứ hai của toàn trường, tự nhiên thu hút sự chú ý của vạn người.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía sân khấu, nơi một thanh niên cường tráng cao chừng hai mét đang đứng. Cậu ta mặc một chiếc áo thun đen in dòng chữ "Đại Béo Nướng BBQ", vẻ mặt ngơ ngác một lúc lâu mới hiện lên niềm vui sướиɠ tột độ. Dường như cậu ta rất bất ngờ với kết quả này, trong nhất thời có chút luống cuống chân tay, không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
"Mẹ kiếp, sao lại là trường Trung học 47 chứ, một cái trường rác rưởi. Năm ngoái trường bọn họ một người cấp B cũng không có, năm nay đúng là gặp may mắn chó ngáp phải ruồi."
"Đây không phải là anh chàng bán thịt nướng ở quán Đại Béo Nướng BBQ sao? Cười chết tôi mất, nhà không có tiền, thức tỉnh dị năng hệ Tự nhiên cũng chỉ uổng phí thôi. Mọi người xem cậu ta kìa, đứng đực ra trên sân khấu, đến cử động cũng không biết, với chút tố chất tâm lý đó thì làm sao mà đi gϊếŧ Yêu thú được."
"Đúng vậy, tiền của quốc gia cũng không phải từ trên trời rơi xuống! Thiên tài trưởng thành được mới gọi là thiên tài, còn bây giờ thì, ha hả."
"Thiên phú cấp S cho cậu ta đúng là lãng phí, không bằng cho tôi còn hơn."
Tư Quân Nghê nghe thấy giọng điệu chua loét của mấy người bạn học bên cạnh mình, liền lên tiếng: "Bể giấm nhà ai bị lật à, chua loét cả ra."
Một Thức Tỉnh Giả hệ Tự nhiên có thể thiếu tài nguyên, chứ một Thức Tỉnh Giả cấp S thì chắc chắn sẽ không. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể hiểu được, vị này, bất kể lai lịch trước đây thế nào, sau này đều sẽ là đối tượng được các thế lực khắp nơi tranh đoạt. Một thành phố thì có thể có mấy người thiên phú cấp S chứ?
"Mẹ mày quản được chắc."
"Mày nói thêm câu nữa là mày thức tỉnh thất bại đấy!"
Câu nói này của Tư Quân Nghê có sức sát thương quá lớn. Thức tỉnh là chấp niệm của tất cả mọi người vào lúc này, cho nên dù chỉ là một câu nói hươu nói vượn không có bất kỳ căn cứ nào, cũng không ai dám hó hé thêm. Lời nguyền này quá độc ác, mà việc thức tỉnh lại quá quan trọng.
"Trường Trung học số 1, số báo danh 938, Tư Quân Nghê!"
Nghe thấy tên mình, Tư Quân Nghê có hơi hưng phấn, cô chạy một mạch lên sân khấu. Vẻ tự tin và nhẹ nhàng của cô tự nhiên thu hút sự chú ý của một loạt các đại lão trên khán đài.
"Tâm tính của cô bé này không tệ, nếu có thể thức tỉnh thành công, cho dù thiên phú thấp một chút, lão phu cũng sẽ thu nhận."
"Lão Trịnh, hay nói chúng ta có duyên phận đi, tôi cũng vừa mắt cô bé này rồi đó, cái vẻ tự tin kia không tồi chút nào."
"Hai ông nghỉ ngơi chút đi, người ta còn chưa thức tỉnh mà đã bắt đầu tranh giành rồi."
"Ông không vừa mắt thì cũng đừng có mà muốn, đừng quan tâm hai chúng tôi nói gì."
"Tôi có nói là tôi không vừa mắt đâu."
"Đừng cãi nữa! Quả cầu thức tỉnh có màu rồi, thức tỉnh thành công! Không biết sẽ là loại hình gì đây!"
Sau khi lên sân khấu, Tư Quân Nghê không hề do dự mà đi thẳng đến bên dưới quả cầu thức tỉnh. Ngay lập tức, cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng ấm áp. Cảm giác này còn dễ chịu hơn nhiều so với lúc ăn [Viên Nén Thể Chất] của Phú Quý vào buổi sáng, phảng phất như toàn bộ kinh mạch, xương cốt, huyết nhục trên dưới cơ thể đều được linh khí gột rửa một lần, không chỉ loại bỏ hết tạp chất mà còn tái tạo và tăng cường!
Ai mà chẳng có giấc mộng nhân vật chính chứ! Ai cũng khao khát trở thành anh hùng của Nhân Tộc, dẫn dắt Nhân Tộc đi đến thắng lợi cuối cùng!
Hai người bạn học đứng cạnh Tư Quân Nghê cũng không nhịn được mà bắt đầu ảo tưởng.
"Hay là hai ta cùng thức tỉnh thiên phú cấp S, sau đó tìm thêm mấy người đồng đội nữa, tổ đội xông vào Bí cảnh Yến Dương một chuyến, cậu thấy thế nào!"
"Tôi thấy được đó! Chúng ta sẽ cùng nhau đại sát tứ phương, vì nước vì dân! Đến lúc đó cho mọi người thấy, rốt cuộc ai mới là thiên tài!"
Không ngờ một trong hai người họ lại lên tiếng ngay: "Mày nhìn cái gì?"
Tư Quân Nghê phát hiện cả lớp đều có ác ý rất lớn với mình, trong mắt ai cũng là sự phản cảm và khó hiểu. Nhưng dưới góc nhìn của "Tư Quân Nghê", cô ấy rõ ràng chẳng làm gì cả, chẳng qua là khi bị người khác chửi bới, cô ấy đã lựa chọn im lặng…
Tư Quân Nghê cười cười trả lời: "Xem hai thằng ngốc."
Không đợi tranh chấp nổ ra thêm, hai người này đã bị gọi lên sân khấu.
"Mày cứ chờ đấy, xem anh đây thức tỉnh xong sẽ vả mặt mày như thế nào!"
"Được thôi."
Chưa đầy năm phút sau, giọng nói từ loa thông báo lại vang lên.
"Trương Tam: Thức tỉnh thất bại."
"Lý Tứ: Thức tỉnh thất bại."
Tư Quân Nghê cảm khái lắc đầu, giấc mộng của các bạn nhỏ xem ra… đã tan vỡ rồi.
Theo chân ngày càng nhiều học sinh lên sân khấu, những Thức Tỉnh Giả cấp S hay thậm chí là cấp A được mong chờ đã không xuất hiện. Chỉ có thêm vài người đạt cấp B, cấp C, còn lại về cơ bản đều là cấp E và F.
Lúc này mọi người mới dần dần chấp nhận hiện thực. Ai nấy đều ỉu xìu như cà tím bị sương đánh, không khí tại hiện trường một lần nữa chìm xuống.
Ngay lúc không khí sắp chạm đáy cốc, giọng nói hưng phấn của nhân viên công tác lại một lần nữa truyền đến…
"Hệ Tự nhiên, Dị năng Thổ! Thiên phú cấp S!"
Đây là Thức Tỉnh Giả cấp S thứ hai của toàn trường, tự nhiên thu hút sự chú ý của vạn người.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía sân khấu, nơi một thanh niên cường tráng cao chừng hai mét đang đứng. Cậu ta mặc một chiếc áo thun đen in dòng chữ "Đại Béo Nướng BBQ", vẻ mặt ngơ ngác một lúc lâu mới hiện lên niềm vui sướиɠ tột độ. Dường như cậu ta rất bất ngờ với kết quả này, trong nhất thời có chút luống cuống chân tay, không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
"Đây không phải là anh chàng bán thịt nướng ở quán Đại Béo Nướng BBQ sao? Cười chết tôi mất, nhà không có tiền, thức tỉnh dị năng hệ Tự nhiên cũng chỉ uổng phí thôi. Mọi người xem cậu ta kìa, đứng đực ra trên sân khấu, đến cử động cũng không biết, với chút tố chất tâm lý đó thì làm sao mà đi gϊếŧ Yêu thú được."
"Đúng vậy, tiền của quốc gia cũng không phải từ trên trời rơi xuống! Thiên tài trưởng thành được mới gọi là thiên tài, còn bây giờ thì, ha hả."
"Thiên phú cấp S cho cậu ta đúng là lãng phí, không bằng cho tôi còn hơn."
Tư Quân Nghê nghe thấy giọng điệu chua loét của mấy người bạn học bên cạnh mình, liền lên tiếng: "Bể giấm nhà ai bị lật à, chua loét cả ra."
Một Thức Tỉnh Giả hệ Tự nhiên có thể thiếu tài nguyên, chứ một Thức Tỉnh Giả cấp S thì chắc chắn sẽ không. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể hiểu được, vị này, bất kể lai lịch trước đây thế nào, sau này đều sẽ là đối tượng được các thế lực khắp nơi tranh đoạt. Một thành phố thì có thể có mấy người thiên phú cấp S chứ?
"Mẹ mày quản được chắc."
"Mày nói thêm câu nữa là mày thức tỉnh thất bại đấy!"
Câu nói này của Tư Quân Nghê có sức sát thương quá lớn. Thức tỉnh là chấp niệm của tất cả mọi người vào lúc này, cho nên dù chỉ là một câu nói hươu nói vượn không có bất kỳ căn cứ nào, cũng không ai dám hó hé thêm. Lời nguyền này quá độc ác, mà việc thức tỉnh lại quá quan trọng.
"Trường Trung học số 1, số báo danh 938, Tư Quân Nghê!"
Nghe thấy tên mình, Tư Quân Nghê có hơi hưng phấn, cô chạy một mạch lên sân khấu. Vẻ tự tin và nhẹ nhàng của cô tự nhiên thu hút sự chú ý của một loạt các đại lão trên khán đài.
"Tâm tính của cô bé này không tệ, nếu có thể thức tỉnh thành công, cho dù thiên phú thấp một chút, lão phu cũng sẽ thu nhận."
"Lão Trịnh, hay nói chúng ta có duyên phận đi, tôi cũng vừa mắt cô bé này rồi đó, cái vẻ tự tin kia không tồi chút nào."
"Hai ông nghỉ ngơi chút đi, người ta còn chưa thức tỉnh mà đã bắt đầu tranh giành rồi."
"Ông không vừa mắt thì cũng đừng có mà muốn, đừng quan tâm hai chúng tôi nói gì."
"Tôi có nói là tôi không vừa mắt đâu."
"Đừng cãi nữa! Quả cầu thức tỉnh có màu rồi, thức tỉnh thành công! Không biết sẽ là loại hình gì đây!"
Sau khi lên sân khấu, Tư Quân Nghê không hề do dự mà đi thẳng đến bên dưới quả cầu thức tỉnh. Ngay lập tức, cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng ấm áp. Cảm giác này còn dễ chịu hơn nhiều so với lúc ăn [Viên Nén Thể Chất] của Phú Quý vào buổi sáng, phảng phất như toàn bộ kinh mạch, xương cốt, huyết nhục trên dưới cơ thể đều được linh khí gột rửa một lần, không chỉ loại bỏ hết tạp chất mà còn tái tạo và tăng cường!
2
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
