0 chữ
Chương 1
Chương 1.1: Là ai thiếu đạo đức thế?
"Quân Nghê, đây là em trai con, còn đây là... dì Uyển Quyên. Ba hy vọng các con có thể hòa thuận với nhau, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."
Ông ta nói luyên thuyên một hồi, nhưng Tư Quân Nghê đầu óc ong ong chẳng nghe rõ được gì. Cô ngẩn người nhìn thằng nhóc láo xược đang đứng cạnh, vênh váo giơ ngón giữa trêu tức mình.
Đầu óc cô vẫn còn chút mơ hồ, không hiểu nổi... "Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ba? Sinh vật này... thực sự tồn tại trong thế giới của mình ư? Đã thế, lại còn thêm em trai, dì gì đó nữa, thật nực cười."
Tư Quân Nghê cố gắng kiểm soát biểu cảm, không để lộ sự hoang mang.
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của người đàn ông, cô bé có lẽ chưa thể chấp nhận hiện thực này, nên mới đứng ngây ra không phản ứng. Ông ta vừa định mở lời, Tư Quân Nghê lại đột ngột lên tiếng: "Khụ khụ... Ừm, cho tôi ít tiền!"
Người cha này, tạm thời không cần biết là ai, Tư Quân Nghê chỉ cảm nhận rõ mình vẫn là một con ma nghèo kiết xác. Vì vậy, việc đòi chút tiền ngay lúc này tuyệt đối không sai.
Người đàn ông quả nhiên sững sờ, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Ông ta đã nghĩ con gái mình sẽ khóc lóc om sòm, vì nghe mẹ cô kể con bé này từ nhỏ đã hay khóc nhè rồi. Ông ta cũng đã hình dung đến việc con gái sẽ không chấp nhận sự thật này, nhưng điều duy nhất ông không ngờ tới là con bé lại thẳng thừng đòi tiền như vậy!
Người đàn ông ngập ngừng một lát rồi lấy điện thoại ra chuyển 1000 tệ qua.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh cũng lên tiếng: "Anh Minh, Quân Nghê còn nhỏ, không thể chiều con bé quen với thói tiêu xài hoang phí như vậy được."
Tư Quân Nghê liếc xéo một cái sắc lẻm khiến người phụ nữ kia lập tức thấy đầu gối mình mềm nhũn. Khi hoàn hồn lại, mặt bà ta đỏ bừng, không ngờ mình lại bị một đứa con nít dọa cho sợ.
Ngay cả khi thằng nhóc con kia giơ ngón giữa với cô lúc nãy, Tư Quân Nghê cũng không phản ứng gay gắt đến thế. Nhưng chặn đường tiền tài của người khác thì khác gì tát vào mặt họ, cái này thì ai mà nhịn cho nổi!
Người đàn ông lập tức cảm nhận được không khí căng như dây đàn trong nhà, vội nói đỡ: "Dì của con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
Tư Quân Nghê vừa định xổ một tràng thì thấy người đàn ông lại lấy điện thoại ra, chuyển thêm 1000 tệ nữa. Cô bỗng cảm thấy những lời muốn mắng kia cũng không nhất thiết phải nói ra bằng được.
Người đàn ông nói tiếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, con mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là lần đầu tiên con thức tỉnh, trạng thái tốt thì tỷ lệ thành công mới cao. Dì và em con chưa ăn gì, ba dẫn họ xuống lầu ăn tạm. Con có đi không?"
Tư Quân Nghê đáp gọn lỏn: "Không đi. Hay ba cứ đưa tiền ăn cho con cũng được, con tự gọi đồ hộp!"
Thấy vẻ mặt ba người kia có hơi ngớ ra, cô cũng thấy hơi chột dạ. Cô lờ mờ đoán được thế giới này có gì đó khác lạ, nhưng cũng không đến mức không có đồ ăn hộp chứ?
May thay, người đàn ông lại chuyển thêm 500 tệ rồi nói: "Vậy con... ăn gì ngon ngon một chút nhé."
Tư Quân Nghê cười rất chân thành: "Không thành vấn đề!"
Khi ba người kia vừa xoay lưng, Tư Quân Nghê khẽ huơ chân ra.
Thằng nhóc con lập tức vấp phải, ngã dúi dụi rồi kêu lên đau đớn: "Á!"
Tư Quân Nghê thấy tiếng đầu gối thằng bé đập xuống sàn nghe cũng khá vui tai. Cô nói với vẻ thích thú: "Chà, không phải lễ lạt gì, sao lại bày vẽ thế! Mau đứng dậy đi, chị đây không có tiền lì xì cho cưng đâu."
Thằng nhóc ấm ức mách: "Mẹ! Con nhỏ mất dạy đó cố ý..."
Nó chưa kịp nói hết câu, Tư Quân Nghê đã vung tay tát một cái bốp!
Cô quát: "Đồ ranh con, nhóc chửi ai đó! Mồm thối thế, không có mẹ dạy à!"
Có lẽ vì trong túi có 2500 tệ, Tư Quân Nghê cũng thấy tự tin hơn hẳn, ra tay vô cùng dứt khoát. Hai người lớn đứng bên cạnh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Người phụ nữ xót con, khóc lóc thảm thiết kêu lên: "Anh Minh, anh xem con gái anh kìa! Tráng Tráng, mau... để mẹ xem nào, mặt mũi đỏ hết cả rồi! Đầu gối cũng sưng lên rồi!" Nói rồi quay sang lườm Tư Quân Nghê một cách hung dữ.
Tư Quân Nghê hoàn toàn chẳng thèm để tâm. "Bị lườm thì bị lườm thôi, tiền cũng không vì thế mà chạy mất. Có giỏi thì đánh tôi một cái xem!"
Người phụ nữ làm lơ vẻ mặt khıêυ khí©h của Tư Quân Nghê. Dù tức đến nổ phổi, bà ta cũng không nói thêm hay làm gì khác. Thậm chí, bà ta còn thu lại vẻ hung tợn, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía cha của Tráng Tráng.
Người đàn ông nhìn vết tấy đỏ trên mặt con trai, lửa giận rõ ràng sắp không kiềm chế nổi. Nhưng nghĩ đến ngày mai là ngày thức tỉnh của Tư Quân Nghê, ông ta vẫn cố nén xuống. Biết đâu con bé có thể thức tỉnh được Thiên Phú Cấp B, thậm chí cao hơn nữa. Nếu vậy, cái tát này con trai ông ta chịu cũng không thiệt. Nói không chừng sau này cả nhà còn phải dựa vào Tư Quân Nghê để phát triển. Dù sao thì cấp bậc thiên phú của mẹ Tư Quân Nghê cũng không hề thấp.
Còn nếu con bé không thể thức tỉnh, hoặc cấp bậc thiên phú thức tỉnh quá thấp, thì mai cứ để con trai đánh trả lại là được.
Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là để nói với con trai mình: "Tráng Tráng, có phải con lại nghịch ngợm không hả! Mau xin lỗi chị đi!"
Tráng Tráng không ngờ người cha trước nay vẫn hết mực yêu thương mình, không những không bênh vực mà còn bắt cậu xin lỗi con tiện nhân kia, nên lập tức khóc càng lúc càng thảm thiết hơn.
Người phụ nữ kinh ngạc, lắp bắp gọi: "Anh Minh... Anh..."
Người đàn ông ngắt lời vợ: "Thôi được rồi, đừng làm to chuyện nữa. Khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới đoàn tụ, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà làm mất hòa khí, đi thôi."
Nói xong, người đàn ông đi đầu, xoay người rời khỏi.
Đừng nói là hai mẹ con đang đứng sững người, ngay cả Tư Quân Nghê cũng có chút không thể tin nổi. Cô đã chuẩn bị tinh thần tối nay có thể phải ra đường ăn ngủ rồi, không ngờ chuyện này lại... cứ thế cho qua.
Ông ta nói luyên thuyên một hồi, nhưng Tư Quân Nghê đầu óc ong ong chẳng nghe rõ được gì. Cô ngẩn người nhìn thằng nhóc láo xược đang đứng cạnh, vênh váo giơ ngón giữa trêu tức mình.
Đầu óc cô vẫn còn chút mơ hồ, không hiểu nổi... "Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ba? Sinh vật này... thực sự tồn tại trong thế giới của mình ư? Đã thế, lại còn thêm em trai, dì gì đó nữa, thật nực cười."
Tư Quân Nghê cố gắng kiểm soát biểu cảm, không để lộ sự hoang mang.
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của người đàn ông, cô bé có lẽ chưa thể chấp nhận hiện thực này, nên mới đứng ngây ra không phản ứng. Ông ta vừa định mở lời, Tư Quân Nghê lại đột ngột lên tiếng: "Khụ khụ... Ừm, cho tôi ít tiền!"
Người đàn ông quả nhiên sững sờ, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Ông ta đã nghĩ con gái mình sẽ khóc lóc om sòm, vì nghe mẹ cô kể con bé này từ nhỏ đã hay khóc nhè rồi. Ông ta cũng đã hình dung đến việc con gái sẽ không chấp nhận sự thật này, nhưng điều duy nhất ông không ngờ tới là con bé lại thẳng thừng đòi tiền như vậy!
Người đàn ông ngập ngừng một lát rồi lấy điện thoại ra chuyển 1000 tệ qua.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh cũng lên tiếng: "Anh Minh, Quân Nghê còn nhỏ, không thể chiều con bé quen với thói tiêu xài hoang phí như vậy được."
Tư Quân Nghê liếc xéo một cái sắc lẻm khiến người phụ nữ kia lập tức thấy đầu gối mình mềm nhũn. Khi hoàn hồn lại, mặt bà ta đỏ bừng, không ngờ mình lại bị một đứa con nít dọa cho sợ.
Người đàn ông lập tức cảm nhận được không khí căng như dây đàn trong nhà, vội nói đỡ: "Dì của con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
Tư Quân Nghê vừa định xổ một tràng thì thấy người đàn ông lại lấy điện thoại ra, chuyển thêm 1000 tệ nữa. Cô bỗng cảm thấy những lời muốn mắng kia cũng không nhất thiết phải nói ra bằng được.
Người đàn ông nói tiếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, con mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là lần đầu tiên con thức tỉnh, trạng thái tốt thì tỷ lệ thành công mới cao. Dì và em con chưa ăn gì, ba dẫn họ xuống lầu ăn tạm. Con có đi không?"
Thấy vẻ mặt ba người kia có hơi ngớ ra, cô cũng thấy hơi chột dạ. Cô lờ mờ đoán được thế giới này có gì đó khác lạ, nhưng cũng không đến mức không có đồ ăn hộp chứ?
May thay, người đàn ông lại chuyển thêm 500 tệ rồi nói: "Vậy con... ăn gì ngon ngon một chút nhé."
Tư Quân Nghê cười rất chân thành: "Không thành vấn đề!"
Khi ba người kia vừa xoay lưng, Tư Quân Nghê khẽ huơ chân ra.
Thằng nhóc con lập tức vấp phải, ngã dúi dụi rồi kêu lên đau đớn: "Á!"
Tư Quân Nghê thấy tiếng đầu gối thằng bé đập xuống sàn nghe cũng khá vui tai. Cô nói với vẻ thích thú: "Chà, không phải lễ lạt gì, sao lại bày vẽ thế! Mau đứng dậy đi, chị đây không có tiền lì xì cho cưng đâu."
Thằng nhóc ấm ức mách: "Mẹ! Con nhỏ mất dạy đó cố ý..."
Nó chưa kịp nói hết câu, Tư Quân Nghê đã vung tay tát một cái bốp!
Cô quát: "Đồ ranh con, nhóc chửi ai đó! Mồm thối thế, không có mẹ dạy à!"
Có lẽ vì trong túi có 2500 tệ, Tư Quân Nghê cũng thấy tự tin hơn hẳn, ra tay vô cùng dứt khoát. Hai người lớn đứng bên cạnh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Người phụ nữ xót con, khóc lóc thảm thiết kêu lên: "Anh Minh, anh xem con gái anh kìa! Tráng Tráng, mau... để mẹ xem nào, mặt mũi đỏ hết cả rồi! Đầu gối cũng sưng lên rồi!" Nói rồi quay sang lườm Tư Quân Nghê một cách hung dữ.
Tư Quân Nghê hoàn toàn chẳng thèm để tâm. "Bị lườm thì bị lườm thôi, tiền cũng không vì thế mà chạy mất. Có giỏi thì đánh tôi một cái xem!"
Người phụ nữ làm lơ vẻ mặt khıêυ khí©h của Tư Quân Nghê. Dù tức đến nổ phổi, bà ta cũng không nói thêm hay làm gì khác. Thậm chí, bà ta còn thu lại vẻ hung tợn, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía cha của Tráng Tráng.
Người đàn ông nhìn vết tấy đỏ trên mặt con trai, lửa giận rõ ràng sắp không kiềm chế nổi. Nhưng nghĩ đến ngày mai là ngày thức tỉnh của Tư Quân Nghê, ông ta vẫn cố nén xuống. Biết đâu con bé có thể thức tỉnh được Thiên Phú Cấp B, thậm chí cao hơn nữa. Nếu vậy, cái tát này con trai ông ta chịu cũng không thiệt. Nói không chừng sau này cả nhà còn phải dựa vào Tư Quân Nghê để phát triển. Dù sao thì cấp bậc thiên phú của mẹ Tư Quân Nghê cũng không hề thấp.
Còn nếu con bé không thể thức tỉnh, hoặc cấp bậc thiên phú thức tỉnh quá thấp, thì mai cứ để con trai đánh trả lại là được.
Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là để nói với con trai mình: "Tráng Tráng, có phải con lại nghịch ngợm không hả! Mau xin lỗi chị đi!"
Tráng Tráng không ngờ người cha trước nay vẫn hết mực yêu thương mình, không những không bênh vực mà còn bắt cậu xin lỗi con tiện nhân kia, nên lập tức khóc càng lúc càng thảm thiết hơn.
Người phụ nữ kinh ngạc, lắp bắp gọi: "Anh Minh... Anh..."
Người đàn ông ngắt lời vợ: "Thôi được rồi, đừng làm to chuyện nữa. Khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới đoàn tụ, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà làm mất hòa khí, đi thôi."
Nói xong, người đàn ông đi đầu, xoay người rời khỏi.
Đừng nói là hai mẹ con đang đứng sững người, ngay cả Tư Quân Nghê cũng có chút không thể tin nổi. Cô đã chuẩn bị tinh thần tối nay có thể phải ra đường ăn ngủ rồi, không ngờ chuyện này lại... cứ thế cho qua.
2
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
