TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 56

Nhưng suy cho cùng, quả thực là bản thân hắn đã thất hứa trước, lại không giữ đúng giờ, để người ta phải ngồi đợi nơi tửu lâu suốt nửa ngày, Tạ Sơ tự thấy bản thân cũng chẳng có tư cách trách Thích Thu vô lễ.

Hắn khẽ thở dài một hơi, mà tâm khí u uẩn trong lòng lại không hề vơi bớt. Tạ Sơ siết chặt tờ giấy trong tay sắc mặt lạnh lùng, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Nếu con ngựa ấy thực sự bị bán rồi, thì hắn đâu còn tâm trí đâu mà đi gặp Thích Thu nữa. Tạ Sơ sải bước đi về hướng Cẩm y vệ, định tìm Phó Kỷ tra thử các chợ ngựa quanh đây.

Hắn cau mày cước bộ như gió, khí thế bức người.

Một chân vừa bước qua bậc cửa, thân còn chưa kịp ra ngoài, đã nghe phía sau vọng đến một tiếng gọi trong trẻo:

“Biểu ca!”

Tạ Sơ lập tức nhận ra đó là thanh âm của Thích Thu.

Chỉ là giọng Thích Thu xưa nay vẫn luôn dịu nhẹ mềm mỏng, sao nay lại trong sáng linh động như vậy?

Tạ Sơ khựng lại, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy nơi hành lang lầu hai phía sau, Thích Thu đang vịn lan can vẫy tay với hắn, khuôn mặt rạng rỡ như ánh xuân tay còn cầm xâu kẹo hồ lô mới ăn dở.

Tạ Sơ chưa từng thấy Thích Thu như thế này bao giờ.

Nàng xưa nay luôn cười mà không lộ răng, cử chỉ đoan trang e dè. Nào ngờ hôm nay lại như chim sẻ ríu rít, linh hoạt vui vẻ như vậy.

Thấy Tạ Sơ không đáp lời, Thích Thu lập tức chạy xuống lầu.

Dung nhan như hoa phù dung ngậm sương sớm, nàng mang theo ý cười không giấu được, như cánh én mùa xuân, lao vội đến bên Tạ Sơ rồi mới vội vã dừng lại.

Đôi mắt trong như nước mùa thu, lúc này tựa mang theo ánh mặt trời mùa đông, sáng rỡ mà không chói lòa.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn hắn, cất giọng ngọt ngào:

“Biểu ca, ta bán ngựa của huynh rồi, huynh có giận không?”

Giọng điệu tuy đáng thương nhưng nét mặt lại chẳng hề có chút ăn năn, thậm chí còn có chút kiêu ngạo cố chấp.

Thích Thu đứng rất gần, ngẩng đầu nhìn lên khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau nửa bước chân. Tạ Sơ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp nàng phả ra.

Khoảng cách gần đến độ khiến Tạ Sơ nhìn rõ từng sợi lông mi dài cong cong như quạt nhỏ của nàng chớp chớp khẽ lay, cả mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng cũng dễ dàng nhận thấy.

Tuyết đọng nơi mái hiên còn chưa kịp tan, trời đã lại lác đác rơi xuống những hạt tuyết nhỏ, lành lạnh chạm vào da mặt.

Gió lạnh phất qua, buốt giá bám vào người.

Tạ Sơ khẽ lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách, mắt rủ xuống nhìn Thích Thu, trầm giọng hỏi:

“Muội uống rượu rồi?”

Thích Thu không đáp, chỉ hơi thở ra, giọng mềm như bông mà vẫn cố chấp hỏi:

“Ta bán Hãn Huyết Bảo Mã của huynh rồi, biểu ca có giận không?”

Tạ Sơ không để lộ cảm xúc mắt quét qua gương mặt ửng hồng vì rượu của nàng, không nói một lời.

Thích Thu lập tức mất hứng, hùng hổ bước tới thêm một bước, dáng vẻ như muốn bức hắn phải trả lời mới thôi.

Tạ Sơ bất đắc dĩ, nghiêng đầu né tránh, đáp nhàn nhạt:

“Ừm.”

Thích Thu lập tức hài lòng, đắc ý nhướng mày:

“Chính là muốn huynh giận đó. Có như vậy mới coi như huề nhau. Hôm nay huynh bỏ mặc ta ở tửu lâu, rõ ràng bảo một lát sẽ quay lại thế mà ta đợi mãi, trời tối rồi vẫn không thấy bóng huynh đâu.”

Nàng cầm khăn tay, nét mặt oán trách:

“Huynh có phải đã quên mất ta rồi không?”

Tạ Sơ mím môi, đang định giải thích khi thấy vẻ tủi thân hiện lên trong mắt nàng.

Chưa kịp mở miệng, Thích Thu đã “hừ” một tiếng, sống mũi khẽ nhếch chân mày nhướng lên, chậm rãi nói:

“Nhưng ta cũng không phải hạng người được nước làm tới.”

Lời vừa dứt, tiểu nhị liền dắt con ngựa giấu kỹ ra.

Giọng nàng trong veo mang theo sự rộng lượng đầy khí thế:

“Cầm lấy đi, ta chưa bán.”

Tạ Sơ: “...”

Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Sơ, tiểu nhị lúng túng gãi đầu, nhỏ giọng phân trần:

“Tiểu nhân không cố ý muốn gạt công tử... chỉ là...”

Hắn len lén liếc Thích Thu, ngượng ngùng nói:

“Chỉ là vị cô nương này đưa bạc quá nhiều, tiểu nhân nhất thời không kìm được lòng...”

Tạ Sơ: “... ”

Biết ngựa chưa bị bán, lòng Tạ Sơ nhẹ hẳn. Hắn xoa trán, quay sang hỏi:

“Muội uống bao nhiêu?”

Tiểu nhị mang vẻ mặt áy náy, đáp thật thà:

“Cũng không ít đâu ạ. Cô nương với một vị tiểu thư khác uống hết một vò Đào Hoa Tiếu. Sau đó vị tiểu thư kia say trước liền về phủ, còn cô nương thì cứ lo lắng cho ngựa của công tử, nha hoàn khuyên thế nào cũng không chịu rời đi, sợ công tử quay lại không tìm thấy sẽ lo lắng.”

Tạ Sơ khựng người, trong lòng dâng lên một tia áy náy.

Hắn nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Thích Thu.

Nàng đang lén liếc nhìn hắn, ánh mắt hai người vô tình giao nhau.

Thấy bị bắt gặp, sắc đỏ từ má Thích Thu lan tận tới vành tai.

Gió lạnh lùa qua, làm hai sợi tóc mai lượn lờ nơi gò má nàng.

Thích Thu hơi nghiêng mặt, cắn môi lảng đi chỗ khác.

Nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, hiện ra nụ cười bẽn lẽn đầy duyên dáng.

***

Tuyết rơi từng đợt, gió lạnh lặng lẽ thổi.

Phải đợi đến khi Sơn Nga đưa Tĩnh Minh Nguyệt về phủ xong trở lại, Thích Thu mới chịu rời khỏi tửu lâu.

Nàng bị người ta ép uống một bát canh giải rượu, nhưng men say vẫn chưa tan hết.

Lúc thì im ắng ngoan ngoãn, lúc lại náo loạn huyên náo.

Trên đường hồi phủ, tuyết càng lúc càng dày, như muốn tái hiện cơn tuyết lớn mấy hôm trước từng phong tỏa cả đường xá.

May mà mượn được xe ngựa từ chưởng quầy, còn có cả mã phu và tiểu nhị đi cùng, mới tránh được cảnh bị tuyết rơi ướt hết người.

Trời tuyết, đường trơn xe ngựa đi rất chậm, tiếng bánh xe nghiến trên mặt tuyết nghe rõ mồn một.

Người trên phố dần thưa thớt.

Xe ngựa chòng chành, dù Tạ Sơ đã ngồi cách Thích Thu cả một khoảng xa, vẫn không thoát khỏi cảnh bị nàng “quấy rối”.

Tạ Sơ bất lực thở dài:

“Các người sao lại để muội ấy uống nhiều thế, Đào Hoa Tiếu đến ta còn chẳng dám uống cả vò, muội ấy chỉ là một cô nương lỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp.”

Sơn Nga và Thủy Ương cũng hối hận không thôi, giờ chỉ biết ngăn Thích Thu đừng lại gây chuyện với Tạ Sơ nữa.

Xe ngựa lại lắc lư thêm một đoạn, cuối cùng Thích Thu cũng chịu yên tĩnh.

Nàng ngồi đoan trang, cầm khăn tay trong tay.

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.