0 chữ
Chương 12
Chương 12
Chờ Tôn ma ma rời đi, Sơn Nga và Thủy Ương liền chuyển những món đồ quý giá vào trong phòng.
Vừa kiểm kê, hai người vừa hớn hở nói:
“Tiểu thư thật lợi hại! Làm sao người biết được mấy ngày đó ma ma bên cạnh Tạ phu nhân sẽ đến Ninh Huy Đường? Nô tỳ trước đó còn lo sợ lắm.”
Vì liên quan đến nguyên tác, Thích Thu không tiện trả lời.
Cũng may hai nha hoàn không nghi ngờ, vẫn ríu rít trò chuyện. Thủy Ương nói tiếp, giọng còn mang theo chút may mắn:
“May mà chưởng quỹ đồng ý để tiểu thư đi Ninh Huy Đường chữa bệnh, nếu không...”
Chuyện này Thích Thu có thể giải thích:
“Chưởng quỹ kia dám làm việc ác dưới chân thiên tử ngoài có quan hệ ắt cũng có toan tính riêng. Những ngày qua chẳng qua là đang thử xem giới hạn của chúng ta tới đâu.”
“Nếu chúng ta có người chống lưng sau khi bị bà ta lừa sẽ có người đến đón. Nếu vẫn bị bà ta kiềm chế, không có cách nào thoát thân, bà ta sẽ hiểu chúng ta không có chỗ dựa. Vì chiếc vòng ngọc của Tạ phu nhân bà ta luôn nghi ngờ thân phận của chúng ta nên khi chưa rõ ràng, bà ta sẽ không dám xuống tay quá nặng cũng không để ta chết ngay trong khách điếm.”
Thủy Ương lúc này mới vỡ lẽ:
“Bảo sao nô tỳ thấy chưởng quỹ làm việc dở dở dang dang rõ là làm chuyện đen tối nhưng lại không làm tới cùng còn chịu để tiểu thư ra ngoài. Thì ra là sợ lỡ như đυ.ng phải người có thế lực thật.”
Dù sao cũng là ở kinh thành chưa nắm chắc thân phận đối phương Dung nương cũng không dám mạo hiểm.
Sơn Nga cười nói:
“Cũng vì tìm thấy tờ hộ tịch giả mà tiểu thư cố tình để lại trong khách điếm, bà ta mới dám trở mặt. Nhưng chúng ta có Trịnh Triều ca ca giúp ở bên ngoài, sợ gì bà ta chứ.”
Trịnh Triều vốn là hộ vệ riêng mà phụ thân Thích Thu sắp xếp, võ nghệ không tầm thường.
Lần này theo vào kinh vì phải thay nguyên chủ đi gửi thϊếp tới các phủ nên mới không ở lại khách điếm. Bằng không có lẽ cũng bị vây khốn cùng.
Khách điếm của Dung nương bề ngoài bình thường thật ra bên trong lại có nhiều tai mắt. Trịnh Triều không thể trà trộn vào đành chờ cơ hội bên ngoài.
Trong nguyên tác cũng chính hắn là người âm thầm thay nguyên chủ gửi thư cầu cứu đến Tạ phủ mới giúp nàng thoát thân.
Dù hiện tại Thích Thu bị hệ thống khống chế không thể chủ động cầu cứu, nhưng mấy ngày bị nhốt trong khách điếm may có Trịnh Triều phối hợp trong ngoài mới có cục diện náo loạn như hôm nay.
Sau khi kiểm lại hết đồ đạc thấy bạc và trang sức từng bị Dung nương chiếm giữ đều đã lấy lại đủ, gương mặt u sầu của Thủy Ương mấy hôm nay cuối cùng cũng dịu lại.
Hệ thống cũng đúng lúc hiện ra bảng kết toán nhiệm vụ.
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ trừng trị chưởng quỹ khách điếm lòng dạ đen tối đã hoàn thành. Hiện tại phát thưởng như sau: một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, một đôi trâm vàng của Dung nương, ba mảnh manh mối liên quan đến Dung nương, năm mảnh manh mối của đám thủ hạ, hai đóa Kim Mai. Do đã vượt qua khảo nghiệm của hệ thống, thưởng thêm hai đóa Kim Mai.]
[Tích đủ tám mảnh manh mối của một nhân vật sẽ mở khóa được một đoạn ký ức liên quan. Kim Mai còn có thể mang đến bất ngờ lớn nữa đó.]
[Vì ký chủ từng yêu cầu hệ thống giả chứng bệnh tại Ninh Huy Đường, hệ thống thu phí một nghìn lượng, trừ phần thưởng năm trăm lượng hiện ký chủ còn nợ hệ thống năm trăm lượng. Nếu nợ quá nhiều sẽ bị khấu trừ điểm giá trị bạch liên, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực!]
Sắc mặt Thích Thu lập tức cứng đờ.
Vất vả hoàn thành nhiệm vụ kết quả lại còn nợ hệ thống năm trăm lượng bạc?
Chỉ một lần giúp mà chém tận năm trăm lượng, hệ thống này đúng là gian thương, còn ác hơn cả Dung nương!
Đè nén nỗi oán thầm trong lòng, Thích Thu chuyển sự chú ý sang hai đóa Kim Mai mà hệ thống tuyên bố là có bất ngờ lớn.
Nàng âm thầm cầu nguyện: chỉ mong là bất ngờ lớn chứ đừng kinh hách*...
(Kinh hách*): nghĩa là hoảng sợ, bị làm cho sợ hãi một cách đột ngột
Tới giờ ngọ, Thích Thu cùng Tạ phu nhân dùng cơm trưa. Sau đó, Tạ phu nhân đề nghị dẫn nàng đi dạo trong phủ.
Phủ Tạ gia hiện tại là do tiên đế ban thưởng, trong nguyên tác tác giả từng dùng mấy trăm chữ để miêu tả sự tráng lệ của nơi này, trong đó ba từ “tinh mỹ tuyệt luân”, “khác hẳn thường tình”, “vô tiền khoáng hậu” xuất hiện không dưới ba lần.
Khi đọc truyện, Thích Thu từng thấy đoạn ấy dài dòng, chỉ lướt mắt qua, giờ bước chân vào rồi mới cảm thấy quả nhiên danh xứng với thực.
Đi men theo hành lang dài, đình đài lầu các, giả sơn thủy tạ dần hiện ra trước mắt. Cảnh vật do thợ giỏi bố trí, từng nét chạm trổ đều cực kỳ tinh xảo, lộng lẫy không gì sánh được.
Mặc cho thu về gió lạnh, trong phủ Tạ gia lại chẳng hề vắng vẻ.
Kẻ hầu người hạ lui tới tấp nập thi thoảng có vài người nhìn trộm Thích Thu mắt tròn xoe tò mò.
Trời không oi, gió thu se se trong vườn hoa cúc nở rộ cành lá đung đưa theo gió, hương thơm lan tỏa từ xa.
Tạ phu nhân nhẹ giọng than:
“Hầu gia và Sơ nhi đều bận rộn công vụ phủ lớn như vậy lại thường chỉ còn mình ta trông giữ. Hầu gia ra ngoài thành đã mười ngày, chỉ nhờ người gửi thư về. May có con tới ta cũng có người bầu bạn.”
Thích Thu cụp mắt, mỉm cười dịu dàng.
Tạ phu nhân lại tiếp lời:
“Từ lúc nhận được thư của phụ mẫu con, Hầu gia đã nhắc đến con mấy lần. Lần này gặp được con hẳn sẽ yên lòng phần nào.”
“Tính ra e rằng chỉ chừng bốn năm ngày nữa Hầu gia sẽ trở về.”
Lời bà quả nhiên không sai.
Bốn ngày sau, Tạ Hầu gia hồi kinh.
Cùng lúc ấy tại một tửu lâu có tiếng trong kinh thành Trịnh Triều bước vào.
Hắn không theo Thích Thu về phủ, mà làm theo phân phó riêng của nàng.
Do đã đặt bàn từ trước, tiểu nhị liền chạy ra đón tiếp dẫn thẳng lên lầu hai đẩy cửa phòng bên trái, dâng trà điểm tâm rồi lui xuống.
Trịnh Triều mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trời tuy chưa muộn nhưng đã dịu mát. Gió thu lướt qua, lá vàng bay lả tả ngoài phố ồn ào tiếng rao hàng.
Không biết đã qua bao lâu, chợt có vài gã hán tử miệng mồm tục tĩu xô cửa bước vào. Trịnh Triều lúc này mới khép lại cánh cửa sổ.
Vừa kiểm kê, hai người vừa hớn hở nói:
“Tiểu thư thật lợi hại! Làm sao người biết được mấy ngày đó ma ma bên cạnh Tạ phu nhân sẽ đến Ninh Huy Đường? Nô tỳ trước đó còn lo sợ lắm.”
Vì liên quan đến nguyên tác, Thích Thu không tiện trả lời.
Cũng may hai nha hoàn không nghi ngờ, vẫn ríu rít trò chuyện. Thủy Ương nói tiếp, giọng còn mang theo chút may mắn:
“May mà chưởng quỹ đồng ý để tiểu thư đi Ninh Huy Đường chữa bệnh, nếu không...”
Chuyện này Thích Thu có thể giải thích:
“Chưởng quỹ kia dám làm việc ác dưới chân thiên tử ngoài có quan hệ ắt cũng có toan tính riêng. Những ngày qua chẳng qua là đang thử xem giới hạn của chúng ta tới đâu.”
“Nếu chúng ta có người chống lưng sau khi bị bà ta lừa sẽ có người đến đón. Nếu vẫn bị bà ta kiềm chế, không có cách nào thoát thân, bà ta sẽ hiểu chúng ta không có chỗ dựa. Vì chiếc vòng ngọc của Tạ phu nhân bà ta luôn nghi ngờ thân phận của chúng ta nên khi chưa rõ ràng, bà ta sẽ không dám xuống tay quá nặng cũng không để ta chết ngay trong khách điếm.”
“Bảo sao nô tỳ thấy chưởng quỹ làm việc dở dở dang dang rõ là làm chuyện đen tối nhưng lại không làm tới cùng còn chịu để tiểu thư ra ngoài. Thì ra là sợ lỡ như đυ.ng phải người có thế lực thật.”
Dù sao cũng là ở kinh thành chưa nắm chắc thân phận đối phương Dung nương cũng không dám mạo hiểm.
Sơn Nga cười nói:
“Cũng vì tìm thấy tờ hộ tịch giả mà tiểu thư cố tình để lại trong khách điếm, bà ta mới dám trở mặt. Nhưng chúng ta có Trịnh Triều ca ca giúp ở bên ngoài, sợ gì bà ta chứ.”
Trịnh Triều vốn là hộ vệ riêng mà phụ thân Thích Thu sắp xếp, võ nghệ không tầm thường.
Lần này theo vào kinh vì phải thay nguyên chủ đi gửi thϊếp tới các phủ nên mới không ở lại khách điếm. Bằng không có lẽ cũng bị vây khốn cùng.
Khách điếm của Dung nương bề ngoài bình thường thật ra bên trong lại có nhiều tai mắt. Trịnh Triều không thể trà trộn vào đành chờ cơ hội bên ngoài.
Dù hiện tại Thích Thu bị hệ thống khống chế không thể chủ động cầu cứu, nhưng mấy ngày bị nhốt trong khách điếm may có Trịnh Triều phối hợp trong ngoài mới có cục diện náo loạn như hôm nay.
Sau khi kiểm lại hết đồ đạc thấy bạc và trang sức từng bị Dung nương chiếm giữ đều đã lấy lại đủ, gương mặt u sầu của Thủy Ương mấy hôm nay cuối cùng cũng dịu lại.
Hệ thống cũng đúng lúc hiện ra bảng kết toán nhiệm vụ.
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ trừng trị chưởng quỹ khách điếm lòng dạ đen tối đã hoàn thành. Hiện tại phát thưởng như sau: một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, một đôi trâm vàng của Dung nương, ba mảnh manh mối liên quan đến Dung nương, năm mảnh manh mối của đám thủ hạ, hai đóa Kim Mai. Do đã vượt qua khảo nghiệm của hệ thống, thưởng thêm hai đóa Kim Mai.]
[Vì ký chủ từng yêu cầu hệ thống giả chứng bệnh tại Ninh Huy Đường, hệ thống thu phí một nghìn lượng, trừ phần thưởng năm trăm lượng hiện ký chủ còn nợ hệ thống năm trăm lượng. Nếu nợ quá nhiều sẽ bị khấu trừ điểm giá trị bạch liên, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực!]
Sắc mặt Thích Thu lập tức cứng đờ.
Vất vả hoàn thành nhiệm vụ kết quả lại còn nợ hệ thống năm trăm lượng bạc?
Chỉ một lần giúp mà chém tận năm trăm lượng, hệ thống này đúng là gian thương, còn ác hơn cả Dung nương!
Đè nén nỗi oán thầm trong lòng, Thích Thu chuyển sự chú ý sang hai đóa Kim Mai mà hệ thống tuyên bố là có bất ngờ lớn.
Nàng âm thầm cầu nguyện: chỉ mong là bất ngờ lớn chứ đừng kinh hách*...
(Kinh hách*): nghĩa là hoảng sợ, bị làm cho sợ hãi một cách đột ngột
Tới giờ ngọ, Thích Thu cùng Tạ phu nhân dùng cơm trưa. Sau đó, Tạ phu nhân đề nghị dẫn nàng đi dạo trong phủ.
Phủ Tạ gia hiện tại là do tiên đế ban thưởng, trong nguyên tác tác giả từng dùng mấy trăm chữ để miêu tả sự tráng lệ của nơi này, trong đó ba từ “tinh mỹ tuyệt luân”, “khác hẳn thường tình”, “vô tiền khoáng hậu” xuất hiện không dưới ba lần.
Khi đọc truyện, Thích Thu từng thấy đoạn ấy dài dòng, chỉ lướt mắt qua, giờ bước chân vào rồi mới cảm thấy quả nhiên danh xứng với thực.
Đi men theo hành lang dài, đình đài lầu các, giả sơn thủy tạ dần hiện ra trước mắt. Cảnh vật do thợ giỏi bố trí, từng nét chạm trổ đều cực kỳ tinh xảo, lộng lẫy không gì sánh được.
Mặc cho thu về gió lạnh, trong phủ Tạ gia lại chẳng hề vắng vẻ.
Kẻ hầu người hạ lui tới tấp nập thi thoảng có vài người nhìn trộm Thích Thu mắt tròn xoe tò mò.
Trời không oi, gió thu se se trong vườn hoa cúc nở rộ cành lá đung đưa theo gió, hương thơm lan tỏa từ xa.
Tạ phu nhân nhẹ giọng than:
“Hầu gia và Sơ nhi đều bận rộn công vụ phủ lớn như vậy lại thường chỉ còn mình ta trông giữ. Hầu gia ra ngoài thành đã mười ngày, chỉ nhờ người gửi thư về. May có con tới ta cũng có người bầu bạn.”
Thích Thu cụp mắt, mỉm cười dịu dàng.
Tạ phu nhân lại tiếp lời:
“Từ lúc nhận được thư của phụ mẫu con, Hầu gia đã nhắc đến con mấy lần. Lần này gặp được con hẳn sẽ yên lòng phần nào.”
“Tính ra e rằng chỉ chừng bốn năm ngày nữa Hầu gia sẽ trở về.”
Lời bà quả nhiên không sai.
Bốn ngày sau, Tạ Hầu gia hồi kinh.
Cùng lúc ấy tại một tửu lâu có tiếng trong kinh thành Trịnh Triều bước vào.
Hắn không theo Thích Thu về phủ, mà làm theo phân phó riêng của nàng.
Do đã đặt bàn từ trước, tiểu nhị liền chạy ra đón tiếp dẫn thẳng lên lầu hai đẩy cửa phòng bên trái, dâng trà điểm tâm rồi lui xuống.
Trịnh Triều mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trời tuy chưa muộn nhưng đã dịu mát. Gió thu lướt qua, lá vàng bay lả tả ngoài phố ồn ào tiếng rao hàng.
Không biết đã qua bao lâu, chợt có vài gã hán tử miệng mồm tục tĩu xô cửa bước vào. Trịnh Triều lúc này mới khép lại cánh cửa sổ.
4
0
2 tuần trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
