0 chữ
Chương 4
Chương 4
Bước trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Lục Quân Yểu vừa vui vẻ vừa gặm hết sạch mấy quả táo đỏ, vẫn là đói quá… Không biết cô đã bao lâu không ăn gì rồi, mấy quả táo này căn bản chẳng đủ lấp bụng!
Còn nữa, sao bệnh viện này giống như mê cung vậy trời? Cuối cùng thì lối ra ở đâu? Cô gặm xong hột táo liền ném vào thùng rác bên cạnh, ngó trái ngó phải, tùy tiện chọn một hướng để đi.
Kỳ quái thật… Cái bệnh viện này sao lại không có lấy một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ! Ngoài người đàn ông ở cùng phòng với cô ra, dường như hoàn toàn không thấy ai khác.
Với lại… mùi máu trong bệnh viện này có hơi nặng đấy, chẳng lẽ có bệnh nhân bị thương nặng? Đi theo mùi máu, chắc là có thể tìm thấy người đi!
Nghĩ vậy, Lục Quân Yểu bắt đầu lần theo mùi máu mà đi. Không bao lâu sau, cô đã thấy phía trước có một bóng người lờ mờ hiện ra. Xem ra mình đi đúng hướng rồi! Có điều… dáng đi của người đó trông kỳ lạ quá, chẳng lẽ chân bị thương nặng? Thôi kệ, cứ tới hỏi đường cái đã!
Lục Quân Yểu nhanh chóng bước đến phía sau người nọ, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, sau đó ôm quyền: “Người anh em này, xin hỏi anh có biết làm sao để từ đây…”
Một luồng khí lạnh mang theo mùi tanh nồng đột ngột ập tới. Lục Quân Yểu theo bản năng dùng võ công, bắt lấy tay đối phương, rồi ngẩng đầu lên, có chút không vui nói: “Anh… anh này sao kỳ cục vậy, tôi thật lòng đến hỏi đường mà anh lại… Ơ?”
Nhìn rõ dáng vẻ đối phương, Lục Quân Yểu lập tức sững người tại chỗ, bởi vì diện mạo của kẻ trước mặt thật sự vượt xa dự liệu của cô.
Một đôi mắt hoàn toàn không có tròng đen, toàn bộ là tròng trắng, khóe miệng thối rữa, nước dãi lẫn máu loãng không ngừng chảy xuống, thậm chí còn có mẩu thịt sống vắt vẻo dính trên đó.
Trong miệng thỉnh hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng “hô hô” khàn khàn, mười ngón tay thì móng vừa dài vừa đen, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
“Anh…”
Còn chưa kịp nói hết câu, đối phương đã thoát khỏi tay cô, móng vuốt của hắn lại hung hăng lao đến.
Mà Lục Quân Yểu bởi vì quá mức kinh hãi, nhất thời không phản ứng kịp. Nhìn thấy đòn tấn công kia càng lúc càng gần, trong lòng cô rối loạn, một luồng hàn khí sắc lạnh đột nhiên từ cơ thể bùng phát, theo bản năng cô giơ tay đánh ra một chưởng, chỉ nghe “phanh!” một tiếng vang lớn, sinh vật kia không rõ là người hay thứ gì khác trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh băng xen lẫn máu thịt.
Còn nữa, sao bệnh viện này giống như mê cung vậy trời? Cuối cùng thì lối ra ở đâu? Cô gặm xong hột táo liền ném vào thùng rác bên cạnh, ngó trái ngó phải, tùy tiện chọn một hướng để đi.
Kỳ quái thật… Cái bệnh viện này sao lại không có lấy một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ! Ngoài người đàn ông ở cùng phòng với cô ra, dường như hoàn toàn không thấy ai khác.
Với lại… mùi máu trong bệnh viện này có hơi nặng đấy, chẳng lẽ có bệnh nhân bị thương nặng? Đi theo mùi máu, chắc là có thể tìm thấy người đi!
Nghĩ vậy, Lục Quân Yểu bắt đầu lần theo mùi máu mà đi. Không bao lâu sau, cô đã thấy phía trước có một bóng người lờ mờ hiện ra. Xem ra mình đi đúng hướng rồi! Có điều… dáng đi của người đó trông kỳ lạ quá, chẳng lẽ chân bị thương nặng? Thôi kệ, cứ tới hỏi đường cái đã!
Một luồng khí lạnh mang theo mùi tanh nồng đột ngột ập tới. Lục Quân Yểu theo bản năng dùng võ công, bắt lấy tay đối phương, rồi ngẩng đầu lên, có chút không vui nói: “Anh… anh này sao kỳ cục vậy, tôi thật lòng đến hỏi đường mà anh lại… Ơ?”
Nhìn rõ dáng vẻ đối phương, Lục Quân Yểu lập tức sững người tại chỗ, bởi vì diện mạo của kẻ trước mặt thật sự vượt xa dự liệu của cô.
Một đôi mắt hoàn toàn không có tròng đen, toàn bộ là tròng trắng, khóe miệng thối rữa, nước dãi lẫn máu loãng không ngừng chảy xuống, thậm chí còn có mẩu thịt sống vắt vẻo dính trên đó.
Trong miệng thỉnh hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng “hô hô” khàn khàn, mười ngón tay thì móng vừa dài vừa đen, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Còn chưa kịp nói hết câu, đối phương đã thoát khỏi tay cô, móng vuốt của hắn lại hung hăng lao đến.
Mà Lục Quân Yểu bởi vì quá mức kinh hãi, nhất thời không phản ứng kịp. Nhìn thấy đòn tấn công kia càng lúc càng gần, trong lòng cô rối loạn, một luồng hàn khí sắc lạnh đột nhiên từ cơ thể bùng phát, theo bản năng cô giơ tay đánh ra một chưởng, chỉ nghe “phanh!” một tiếng vang lớn, sinh vật kia không rõ là người hay thứ gì khác trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh băng xen lẫn máu thịt.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
