TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Lục Quân Yểu đột nhiên lắc đầu, cảm thấy đầu óc mình bắt đầu có chút mơ hồ. Làm sao vậy, mùi hương kia… chẳng lẽ có độc? Nghĩ vậy, cô vội vàng vận khởi bế khí quyết, quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Ngay sau đó, kiếm pháp vốn ôn hòa của Lục Quân Yểu lập tức trở nên sắc bén, khiến con mèo đen vốn đã bị thương không thể nào đỡ nổi, máu tươi theo chuyển động kịch liệt mà từng giọt, từng giọt rơi xuống, chỉ chốc lát sau, không gian nhỏ hẹp đã tràn ngập mùi máu tanh.

Lại một kiếm ép lui mèo đen, Lục Quân Yểu nhìn thấy nó vẫn quỳ rạp trên mặt đất, trừng mắt không cam lòng nhìn mình, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng rồi lập tức trở nên kiên quyết.

Sư phụ từng nói giúp người là điều tốt, nhưng tuyệt đối không được mềm lòng mù quáng. Bất cứ thứ gì có thể uy hϊếp đến bản thân thì tuyệt đối không thể vì một phút yếu lòng mà thả hổ về rừng. Nếu không, tương lai hối hận cũng chỉ có thể là chính mình!

Nghĩ như vậy, cô liền nhất kiếm bổ xuống, chuẩn bị không cho chính mình bất kỳ cơ hội đổi ý nào…

“Miêu Miêu, không cần…”

Một giọng trẻ con non nớt bất chợt vang lên, theo sau đó, chiếc tủ nhỏ mà Lục Quân Yểu vẫn luôn để ý đột nhiên bị ai đó từ bên trong đẩy ra, rồi một bé gái mặc chiếc váy đã không còn rõ màu sắc từ bên trong chạy ra.

Thấy vậy, Lục Quân Yểu thoáng ngẩn người trong chớp mắt, mà chính trong khoảnh khắc ấy, bé gái đã ôm lấy con mèo đen bị trọng thương, nhanh chóng lùi lại cạnh chiếc tủ, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn cô, đôi tròng mắt đen nhánh trong sáng như trở thành điểm sáng duy nhất trên khuôn mặt nhỏ lấm lem kia.

Nhìn rõ diện mạo bé gái, trên mặt Lục Quân Yểu thoáng hiện nét thất thần, trong đầu dường như bị ký ức xa xăm nào đó kéo trỗi dậy. Một lúc lâu sau, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, hạ kiếm xuống.

“Em là ai? Tại sao lại trốn trong này? Chị không trêu chọc gì em, vì sao lại để mèo của em công kích chị?”

Hồi ức là hồi ức, nhưng điều cần hỏi rõ vẫn phải hỏi rõ.

“Em… em tên là An Nhã. Miêu Miêu nó không cố ý… nó tưởng rằng chị sẽ làm hại em, nên mới tấn công chị…”

Bé gái tên An Nhã đáp bằng giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu.

“Chị sẽ làm hại em?”

Lục Quân Yểu nhíu mày

“Nếu nó không trốn trong bóng tối theo dõi chúng ta, chị sao có thể đuổi theo? Hơn nữa mùi hương kia rõ ràng là do em phát tán ra từ lúc bọn ta mới bước vào, loại hương gây choáng váng như thế, nhìn thế nào cũng chẳng phải có thiện ý.”

6

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.