0 chữ
Chương 23
Chương 23
Hiện tại, A Tuần mặc đồ đen, đang múa đao như chém dưa hấu, xông pha giữa đàn tang thi, bóng dáng linh hoạt không gì cản nổi.
Lục Quân Yểu hơi nhíu mày sao lại dùng dao? Chẳng lẽ…
Thôi kệ đã, trước tiên cứ hỗ trợ tiêu diệt đám tang thi rồi nói sau!
Cô cúi xuống dặn Tiểu Hữu:
“Ở yên tại chỗ, đừng chạy lung tung. Nếu có tang thi lại gần, cũng đừng hoảng loạn. Gϊếŧ như trước kia là được. Nhưng nhớ kỹ tuyệt đối không được chủ động đến gần chúng, nghe chưa?”
Tiểu Hữu gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng!”
Thật ra, Lục Quân Yểu cũng không quá lo vô cớ. Dị năng của Tiểu Hữu thuộc hệ tinh thần, thích hợp đánh tầm xa. Nếu để tang thi tiếp cận quá gần, cậu bé sẽ khó mà thi triển. Mà thực lực hiện tại của cậu bé chỉ đủ gϊếŧ một hai con — nếu gặp bầy đàn đông, thì phần lớn vẫn phải dựa vào cơ thể tránh né.
Khổ nỗi cậu chỉ là một đứa trẻ, nên cô luôn luôn căn dặn như thế.
Sắp xếp xong xuôi, Lục Quân Yểu liền nhấc kiếm, lao về phía chiến trường. Một kiếm chém xuống, chặn đứng con tang thi đang vồ tới, ngay sau đó đối diện trực tiếp với A Tuần.
“A Tuần!” Lục Quân Yểu kích động gọi lớn, ánh mắt rạng rỡ, giọng nói run rẩy vì vui mừng.
Nhưng đối phương lại đứng sững tại chỗ, như thể nhìn thấy điều gì không thể tin nổi, hai mắt trừng to, hoàn toàn bất động.
Ngay giây sau, một móng vuốt tang thi hôi hám đã lao về phía vai A Tuần.
Sắc mặt Lục Quân Yểu lập tức trầm xuống, giơ tay vung ra một luồng băng.
“Xoẹt!” lưỡi băng sắc bén xuyên thẳng qua đầu tang thi, gϊếŧ gọn trong một chiêu.
Ngay sau đó, Lục Quân Yểu bước nhanh đến bên nữ sinh mặc đồ đen, hơi nhíu mày, nghiêm giọng nói:
“A Tuần, là tôi mà! Là A Yểu đây! Tôi tỉnh lại rồi! Cậu đừng đứng đờ ra như vậy, xung quanh còn nhiều tang thi lắm đấy, biết nguy hiểm không hả?”
Vừa nói, cô vừa xoay người một kiếm chém ngã một con tang thi khác, nhưng người bên cạnh vẫn đứng bất động như cũ, ánh mắt có chút trống rỗng, chỉ lặng lẽ nhìn theo từng hành động của cô. Môi hơi run, nhưng vẫn không thốt nên lời.
“A Tuần! A Tuần!… Ai…” Lục Quân Yểu gọi liên tiếp mấy lần, vẫn không có hồi đáp. Cuối cùng chỉ có thể vừa vây quanh vừa bảo vệ cô, gϊếŧ từng con tang thi một cách thuần thục.
Bên kia, Tô Lê Âm từ lúc Lục Quân Yểu xuất hiện đã nhìn thấy cô. Đôi mắt vốn đã long lanh như sắp khóc, nhưng lúc này lại lấp lánh ánh sáng rạng rỡ. Nhưng cô cũng đang bị tang thi bao vây, không thể thoát thân, chỉ có thể không rời mắt khỏi bóng người quen thuộc kia. Khi thấy Lục Quân Yểu giơ tay phát ra một lưỡi băng, đánh tan tang thi suýt nữa nhào đến A Tuần, ánh mắt cô khẽ lóe lên, sau đó mỉm cười thật nhẹ.
Lục Quân Yểu hơi nhíu mày sao lại dùng dao? Chẳng lẽ…
Thôi kệ đã, trước tiên cứ hỗ trợ tiêu diệt đám tang thi rồi nói sau!
Cô cúi xuống dặn Tiểu Hữu:
“Ở yên tại chỗ, đừng chạy lung tung. Nếu có tang thi lại gần, cũng đừng hoảng loạn. Gϊếŧ như trước kia là được. Nhưng nhớ kỹ tuyệt đối không được chủ động đến gần chúng, nghe chưa?”
Tiểu Hữu gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng!”
Thật ra, Lục Quân Yểu cũng không quá lo vô cớ. Dị năng của Tiểu Hữu thuộc hệ tinh thần, thích hợp đánh tầm xa. Nếu để tang thi tiếp cận quá gần, cậu bé sẽ khó mà thi triển. Mà thực lực hiện tại của cậu bé chỉ đủ gϊếŧ một hai con — nếu gặp bầy đàn đông, thì phần lớn vẫn phải dựa vào cơ thể tránh né.
Sắp xếp xong xuôi, Lục Quân Yểu liền nhấc kiếm, lao về phía chiến trường. Một kiếm chém xuống, chặn đứng con tang thi đang vồ tới, ngay sau đó đối diện trực tiếp với A Tuần.
“A Tuần!” Lục Quân Yểu kích động gọi lớn, ánh mắt rạng rỡ, giọng nói run rẩy vì vui mừng.
Nhưng đối phương lại đứng sững tại chỗ, như thể nhìn thấy điều gì không thể tin nổi, hai mắt trừng to, hoàn toàn bất động.
Ngay giây sau, một móng vuốt tang thi hôi hám đã lao về phía vai A Tuần.
Sắc mặt Lục Quân Yểu lập tức trầm xuống, giơ tay vung ra một luồng băng.
“Xoẹt!” lưỡi băng sắc bén xuyên thẳng qua đầu tang thi, gϊếŧ gọn trong một chiêu.
Ngay sau đó, Lục Quân Yểu bước nhanh đến bên nữ sinh mặc đồ đen, hơi nhíu mày, nghiêm giọng nói:
Vừa nói, cô vừa xoay người một kiếm chém ngã một con tang thi khác, nhưng người bên cạnh vẫn đứng bất động như cũ, ánh mắt có chút trống rỗng, chỉ lặng lẽ nhìn theo từng hành động của cô. Môi hơi run, nhưng vẫn không thốt nên lời.
“A Tuần! A Tuần!… Ai…” Lục Quân Yểu gọi liên tiếp mấy lần, vẫn không có hồi đáp. Cuối cùng chỉ có thể vừa vây quanh vừa bảo vệ cô, gϊếŧ từng con tang thi một cách thuần thục.
Bên kia, Tô Lê Âm từ lúc Lục Quân Yểu xuất hiện đã nhìn thấy cô. Đôi mắt vốn đã long lanh như sắp khóc, nhưng lúc này lại lấp lánh ánh sáng rạng rỡ. Nhưng cô cũng đang bị tang thi bao vây, không thể thoát thân, chỉ có thể không rời mắt khỏi bóng người quen thuộc kia. Khi thấy Lục Quân Yểu giơ tay phát ra một lưỡi băng, đánh tan tang thi suýt nữa nhào đến A Tuần, ánh mắt cô khẽ lóe lên, sau đó mỉm cười thật nhẹ.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
