Chương 4
Cơn Ác Mộng
Chương 4: Cơn ác mộng
Miếng long cốt lấy tốc độ kinh hồn lao về phía Chấn Nguyên, dọa đến hắn kém chút la lên, nhưng mà hắn chưa kịp phát ra tiếng nào thì miếng long cốt đã đâm vào ngực hắn, đau đến hắn đỏ ngầu hai mắt. Nhưng hắn phát hiện bản thân không thể hét lên, không thể phát ra bất cứ tiếng động nào để giải tỏa cơn đau này cả.
“ Tiểu gia hỏa, ngươi chịu khó một tí, để ngươi la lên thì ồn lắm, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.” Lão giả cười nhạt nói
Bỗng, lão giơ tay lên, một ánh sáng thần bí từ tay lão xuất hiệu, chiếu về phía Chấn Nguyên. Nhất thời Chấn Nguyên cảm thấy cớ thể nhẹ nhõm lạ thường, cơn đau tuy vẫn còn nhưng đã giảm bớt nhiều, không còn cái cảm giác chết đi sống lại như lúc trước.
“ Được, đến lúc quan trọng rồi.” Lão giả vung tay, một pháp ấn khác được kết, miếng long cốt hoàn toàn đi vào trong cơ thể Chấn Nguyên.
Nếu Chấn Nguyên cảnh giới cao hơn, có thể nội thị bản thân, hắn chắc chắn sẽ bị cảnh tượng bên trong dọa đến. Chỉ thấy miếng long cốt hóa thành vô số điểm sáng, lần lượt thâm nhập vào từng khúc xương trên cơ thể Chấn Nguyên dần dần, một khúc xương sườn trên người Chấn Nguyên dần dần biến mất.
Bên ngoài, Chấn Nguyên bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, cơ thể như muốn nhủn ra nhưng nhờ nguyên khí bao quanh người nên vẫn miễn cưỡng giữ nguyên tư thế đứng.
“ Tiểu gia hỏa, hiện tại long cốt đã loại bỏ toàn bộ bộ xương cũ của ngươi, bây giờ, nó sẽ chiếm chỗ của những khúc xương đó, người chịu đựng một tí.” Lão giả cười nhạt nói.
Sự thật là Chấn Nguyên không thể nghe thấy gì, cũng không thể hiện được gì trên mặt, chính xác ra, bây giờ hắn đau đớn kinh hoàng. Cơn ác mộng mang tên Long cốt.
Có thứ gì đó... có thứ...đang không ngừng cắn nuốt cơ thể Chấn Nguyên, đó là nguồn năng lượng khủng bố của Long cốt, nó xâm lược cơ thể Lâm Thiên một cách điên cuồng, năng lượng khủng khiếp như muốn nổ tung cơ thể hắn bất cứ khi nào, nếu như có thể lựa chọn bị nhai sống bởi một con Hung thú thì hắn chắc chắn làm vậy, so với cơn ác mộng này thì nó thật quá nhẹ nhàng.
‘ Khốn kiếp....đau quá... sao lại đau đến thế chứ....mau dừng lại... làm ơn dừng lại....’ Nội tâm Chấn Nguyên ghèo thét thành lời, con ngươi hắn lúc này đục máu.
Hắn nhớ lại những năm tháng bị hành hạ, đánh đập, sống phải nhìn sắc mặt của người khác, nỗi lo âu cứ bán chặt lấy tâm can hắn, chẳng giây phút nào nó được thảnh thơi.
Bỗng hắn nhìn thấy bóng dáng của đại ca Lâm Viêm, một thân anh dũng Tiêu Soái đứng trên đài cao, những tiếng hô vang, những lời chúc tụng kính nể,mỗi bước đi lại mang theo uy phong, khí thế ngút trời,.... Khao khát..... khao khát nó, nội tâm Chấn Nguyên không ngừng sôi sục ‘ đó là ngươi.... kẻ chỉ có thể khao khát mà không thể làm’ , ở một góc phố tối, ánh mắt ấy hướng đến đài cao, hắn trưng ra cái bản mặt đầy thất vọng.
Thế nên ‘ ngươi muốn vứt bỏ nó? Cơ hội trở mình? Quay trở lại làm một phế vật bị người sỉ nhục, để người dẫm đạp trên mình? Từ bỏ để làm cái bộ mặt nhơ nhác đối diện với đại ca? ‘ Chấn Nguyên tự hỏi bản thân.
“ Không...Ta không thể từ bỏ....không....phải là không được phép từ bỏ....Ta phải vùng lên.... Ta nhất định phải trở thành cường giả...ta phải là kẻ mạnh, ta nhất phải cùng sánh vai cùng đại ca...ta không muốn quay trở về những ngày tháng đó.... so với nỗi đau ấy thì nổi đau này..há có là gì “ Lâm Thiên ghồng mình lên nói.
Hai hàng nước mắt vươn trên khoé mắt rồi nhanh chóng rơi xuống đất. Cho dù là đã chuẩn bị tinh thần nhưng cơn đau đã là vượt quá xa tưởng tượng.
Lão giả đứng bên ngoài lúc này khoé miệng nhếch lên, khuôn mặt hiện ý hài lòng.
Bất giác lão vung tay, một đóa hoa sen từ trong vạt áo lão, bay lên trên đầu Lâm Thiên.
Đây chính là Hoàng Kim Liên, thân tỏa kim khí, năm cánh sen làm bằng kim loại ánh lên vẻ hoàng kim hào nhoáng.
Bỗng nó mở ra năm cánh, bắt đầu xoay vòng, điều vi diệu lúc này là những cỗ năng lượng hoá theo thể khí màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy bốc ra từ cơ thể Chấn Nguyên liền bị đóa sen hút vào và thải ra không gian thông qua năm cánh hoa.
Hoá ra công dụng của đóa liên này chính là hút các năng lượng dư thừa và tản chúng ta ngoài không gian, tránh việc năng lượng trong cơ thể dâng lên quá mức mà bạo phát.
Cùng với việc các cổ năng lượng dư thừa bị hút ra ngoài, cơ thể Chấn Nguyên dần giảm bớt sự phản ứng, đau đớn cũng giảm dần.... giảm dần. Cơ thể Chấn Nguyên hoàn toàn chìm vào trạng thái minh tưởng, sự hoà hợp giữa Long Cốt và cơ thể Chấn Nguyên chưa bao giờ như lúc này, chúng hoà hợp với nhau, năng lượng lan tỏa khắp cơ thể, cơ thể Chấn Nguyên không còn bài xích mà là đang ào ạt dung hoà cổ năng lượng ấy. Dần dần ở trên người Chấn Nguyên hình thành một vòng năng lượng xoay đều ở trên khớp xương sườn bị Long Cốt thay thế.
Lão giả lúc này ở ngoài lại tiếp tục vận khí, lão ta bắn một tia năng lượng màu hoàng sắc vào người Chấn Nguyên, lập tức áo quần của cậu đều bị phá nát, những mảnh vãi bắn rơi rải ra xung quanh. Để lộ thân thể gầy yếu trần truồng.
Lúc này mới nhìn thật rõ, cơ thể Chấn Nguyên là một cái vô số vết sẹo thân thể, có những cái to khiếp, cắt chéo một nữa lưng Chấn Nguyên.
Đa số chúng đều là những vết thương bị đánh đập từ hồi ở Lâm gia để lại.
Nhanh chóng, lão giả lấy trong nhẫn trữ vật một cái lọ chứa một loại dung dịch màu xanh lam, lão giả lập tức điều khiển dòng dịch ấy đến chổ Chấn Nguyên, chịu sự điều khiển, dòng dịch nhanh chóng tràn khắp người Chấn Nguyên, nó bao lấy lớp gia bên ngoài của cậu rồi dần ngấm vào cở thể khiến thân người chấn nguyên sáng lên óng ánh xanh lam khí sắc.
Cứ thế thời gian dần trôi......
—————————————————————
Khoảng cách giữa người bình thường và phế vật là sâu như một cái hố không thấy đáy.
Khoảng cách giữa người bình thường và thiên tài là cái núi không nhìn thấy đỉnh.
Còn.....
Khoảng cách giữa phế vật và thiên tài chỉ là cái nước chân qua tường.
———————Nguỵ Ngôn Hoa Ngữ————-
52
14
5 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
