Chương 31
Là Nàng?
Chương 31: Là Nàng?
Bạn nào chưa biết cấp độ tu vi thì xem ở mục giới thiệu ta có ghi ở đó.
—————— Nguỵ Ngôn Hoa Ngữ —————
Chấn Nguyên sau một hồi đọc rất kĩ các thông tin của về thần cậu đã đưa ra được ba người mà cậu cho là phù hợp với mình nhất.
Đầu tiên phải nói đến Tử Ảnh, sức mạnh tu vi lên đến nguyên phủ đỉnh phong. Vũ khí là một thanh dao găm, thiên phú ám ảnh hệ với khả năng tàn hình thoát ẩn thoát hiện, nhất kích tất sát.
Thứ hai là phải nói là Bạch Hạo, thú tộc, chủng tộc bạch hổ. Vũ khí là Huyết Ảnh Đao với băng hệ thuần chủng khống chế tuyệt đối.
Tu vi thoát thai nhị kiếp.
Thứ ba là Xích Vương, tu vi thoát thai tam kiếp, long tộc, có biệt hiệu là long kị sĩ, vũ khí trường thương. Sở hữu cả hoả tinh tử sắc, còn có bạo long nhị cấp.
Mặc dù những vệ thần còn lại đều rất mạnh, bất quá là không phù hợp với hắn. Hắn chọn ra ba người này đều có lý do, mặc dù Tử Ảnh tu vi yếu nhất trong chục vệ thần thế nhưng lại sở hữu ám ảnh hệ hiếm có nghàn năm, có thể ẩn đi khí tức cùng thân thể, nếu tu vi địch nhân không cao hơn hắn quá nhiều chắc chắn sẽ nhất kích tất sát, bất quá suy nghĩ kĩ càng, nếu gặp phải người sở hửu tinh thần hệ hay thuần tu tinh thần sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Đúng lắm chứ, chỉ cần là nguyên phủ cảnh thì lực tinh thần sẽ tăng lên một mảng lớn, nếu lựa chọn Ảnh Tử rất có thể sẽ không phát huy được sức mạnh.
Chỉ mỗi tội nghe đến Bát giới chủ đã đến thế giới này hơn một năm thì không biết hắn đã mạnh đến mức nào chứ đừng nói có kẻ đã đến đây trên mười năm. Và còn nhiều kẻ khác...
Độ nhạy cảm của tinh thần lực là thứ mà những sát thủ rất e ngại. Thế nên Chấn Nguyên quyết định sẽ không chọn vệ thần này.
Suy nghĩ thật lâu giữa hai vệ thần còn lại, một người là Băng hệ thuần chủng mạnh nhất không chế tuyệt đối, nếu không phải là hoả diễm thuần chủng mạnh nhất thì không cách nào đối chọi lại. Chỉ cần ngươi chậm nửa giây trên chiến trường thì nửa giây đó cũng đủ để giết chết ngươi. Còn Xích Vương thì mạnh toàn diện, từ độ trâu bò đến sức mạnh thoát thai ba kiếp ah....là thoát thai ba kiếp ah....Sở hữu hoả tinh tử sắc đã đành còn lại là một long chiến sĩ 2 cấp bạo long* ah.
*bạo long: là một biểu hiện của sự thức tỉnh huyết mạch, nếu thức tỉnh một phần huyết mạch thì sẽ là bạo long cấp một nếu thức tỉnh hai phần thì sẽ là cấp hai. Nên người ta thường hay gọi là long sĩ cấp.... thức tỉnh cấp 1 thì long tộc khi cuồng long sẽ nổi phiến lân bao bọc cơ thể, tăng ít nhất gấp đôi sức mạnh, phòng ngự, bển bỉ và đẩy nhanh cấp độ hồi phục....Mà vệ thần Xích Vương này là long sĩ cấp 2 tức còn mọc ra cả cánh....Thật sự là quá mạnh rồi...
Chấn Nguyên liên tục đắn đo không biết chọn vệ thần nào mới tốt...sau hồi lâu, Chấn Nguyên quyết định chọn Bạch Hạo, không chế và hộ vệ suy ra có lợi với hắn hơn, mặc dù Xích Vương rất mạnh thế nhưng mạnh để làm gì? Nếu như không bảo vệ được chủ nhân thì cũng hoá như không. Còn Bạch Hạo thì khác, trên bảng thông tin ghi rất rõ ràng có năng lực bảo vệ cùng tương tác với chủ nhân rất tốt, lại có không chế tuyệt đối. Đối với Chấn Nguyên hoàn toàn có lợi. Sức mạnh và độ trâu bò cũng đâu kém Xích Vương.
Chấn Nguyên không tin trong mười cái giới chủ kia sẽ cho ra người có hoả diễm thuần chủng mạnh nhất. Bất quá mọi việc đều phải cẩn thận, nói trước bước không qua, cho dù thật sự xuất hiện hoả diễm thuần chủng thì cùng lắm là ta nghạnh kháng, ít nhất băng thuần chủng của Bạch Hạo là lại mạnh nhất trong các loại băng thuần chủng cũng không sợ loại hoả diễm mạnh nhất ấy.
Đang tính chọn lấy bạch hạo thì bỗng nhiên cậu nghe được một âm thanh rất nhỏ, mơ hồ...không biết của ai, cũng không phân biệt ra nam nữ...
“ Chọn ta...cứu ta.“ Giọng bí ẩn kia khẽ rên rĩ.
Chấn Nguyên nghe được thì giật cả mình, không phải ma chứ? Chấn Nguyên là mơ hồ nghe thấy, cũng không biết có phải mình nhầm không...cậu xoay đầu nhìn xung quanh cũng không hiện gì, ‘ Chắc là do ta nghe nhầm ‘ Chấn Nguyên nghĩ thầm, cậu lại đặt tay mình lên tấm kính đóng Bạch Hạo bên trong.
Trong lúc nhắm mắt ý niệm, Chấn Nguyên liền giật mình lập tức buông tay ra, cậu nhìn thấy bản thân mình bất lực ngã xuống vực cầu cứu người khác trong vô vọng, cậu hiểu cái cảm giác đó, cảm giác cầu xin ai đó cứu mình thật khó tả, cái cảm giác là vô cùng thống khổ, nghĩ lại cũng khiến Chấn Nguyên cảm thấy nhói lòng.
Cậu bèn nhìn xung quanh đi lại một lần qua hành lang với hàng chục khung kính chứa các vệ thần bên trong, bỗng lúc này Chấn Nguyên như phát hiện gì đó làm cho cậu chấn kinh...
“ Không phải chứ? Đây là...”
Một vệ thần, khoác trên mình bộ giáp ám bạc, một khiên một kiếm nắm chắc trong tay, cả khuôn mặt cũng đeo một chiến mủ che hết khuôn mặt, Chấn Nguyên nhìn thấy thì vẻ mặt tái lạnh, bá khí của vệ thần này sao lại khiến hắn lạnh run người đến thế. Vệ thần này mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như gặp phải tử thần vậy, khắp nơi toát lên vẻ ảm đảm u ám, nhìn vào phần mắt đen ngoàm trên cái mủ bạc, Chấn Nguyên thần kinh có chút tê dại, đầu óc choáng váng nhưng vẫn đủ để giữ mình tỉnh táo, nhìn bầu không khí thì có vẻ như vệ thần này đã ở đây rất lâu rồi, lại nằm ở khóc khuất, sợ rằng nếu không để ý kĩ càng cũng khó nhận ra. Lúc này Chấn Nguyên đưa đối mắt ngưng trọng có chút phần hơi run của mình vào bảng số liệu.
Tên gọi: ???
Tu vi: ???
Vũ khí: khiên và kiếm
Hệ: Quang hệ thuần chủng mạnh nhất.
.......
.....
“ Chỉ có nhiêu đây? “ Chấn Nguyên là vẻ mặt thắc mắc tự hỏi
Đến cả tên cũng không có, quả thật quá rủi ro rồi, nếu mà mạnh thì còn may mắn chứ nếu cho dù võ hệ có là mạnh nhất mà tu vi thấp thì mạng hắn có mà toi. Giới chủ thứ 9 được chọn một đặc ân riêng là một Vệ thần vậy thì hắn phải chọn cho chuẩn xác, lở mai này lại hối hận không kịp, hắn cần sự chính xác, hắn không chơi với thứ rủi ro như vậy.
Định quay đầu bước đi, lại một âm thanh đinh đinh vào đầu hắn “ Hãy cứu ta với “ Chấn Nguyên nghe xong thì đích xác là bản thân không nhầm mặc dù nó rất rất nhỏ, nhỏ đến mức hắn còn nghĩ là do hắn tưởng tượng ra, bất quá lần này hắn biết kẻ gọi hắn là ai rồi...
Quay mặt nhìn về Vệ Thần ???, Chấn Nguyên là một lòng kiên định.
“ Ngươi gọi ta phải không? “ Chấn Nguyên nói
Cậu nhắm mắt, đặt tay phải vào giữa con tim, tay trái chạm vào màn kính, mắt nhắm ý niệm...
“ Được, ta chọn ngươi “
Toang
Cửa kính vở nát, không gian tối đen như mực lại bừng sáng như nằm trong lòng thái dương...từ phía ánh sáng bay tơi, một thân hình nhung lụa, cả thân nàng toả sáng, mái vàng thả bay tự do trong gió, cả thân khoả lữ, một dung mạo như thiên nữ xa vào chốn thần tiên. Chấn Nguyên lúc này cũng chính nhìn thấy nàng mà cả thân cứng ngắc bất động, miệng há ra, đôi mắt u buồn hằng ngày của hắn lại ánh lên ánh sáng. Đôi mắt Chấn Nguyên cứ đập thẳng vào khuôn mặt ấy, vẻ đẹp này có phải là của nhân loại không vậy? Nó rõ ràng là đã vướt quá mức sự tưởng tượng, quá đẹp...nàng ấy quá đẹp. Bỗng từ trên cao, nơi ánh sáng ngập trần ấy, nàng đưa tay ra như chờ đợi Chấn Nguyên, tâm trí hắn bây giờ không còn thuộc về hắn mà là thuộc về nàng ấy, hắn chấn động chân đạp mạnh xuống đất, bàn tay cố gắng với lấy tay nàng.
“ Nhanh lên..nhanh lên...NÀo!!....ha...ta nắm được rồi, ta bắt được nàng rồi “ Hắn thầm thầm vui sướng. Tay hắn cuối cùng cũng bắt được tay nàng rồi ah.
Khuôn mặt hắn không khỏi xúc động, đây là cái cảm giác gì? Nó thật...nó thật khao khát...
Chấn Nguyên nắm chặt tay, kéo nàng xuống đứng ngang với người mình. Tay trái vòng qua eo nàng đở lấy cả thân người mềm mịn, tay phải nhẹ nhàng đặt sau gáy nàng ấn nhẹ vào khuôn mặt hắn. Nàng là không phản kháng, hai tay nhẹ nhàng như thuỷ nhược đặt nhẹ lên hai vai Chấn Nguyên. Đôi môi thô ráp của Chấn Nguyên khẽ chạm vào bờ môi mỏng bỏng nước. Ngay khoảng khắc ấy cả hai thân thể khoả lử kết với nhau... ( Ah chỉ là hôn thôi nha, đừng nghĩ quá xa, à mà nghĩ xa quá thì cũng không sao. Ta thích :))
Không gian rực sáng, nó bị chấn nát, Chấn Nguyên giật mình mở mắt, lúc này cậu mới nhận ra bản thân đang quỳ ở trong điện, tiến suối chảy róc rách, những âm thanh thiên nhiên quen thuộc, mảy may là không có gì thay đổi...
“ Ồ ngươi tỉnh rồi à? “ Già thủ điện nhân lên tiếng.
“ Vệ thần của ta đâu “ Chấn Nguyên giác tỉnh lại nghe được giọng của già thì hấp tấp hỏi..
“ Chưa chi đã hỏi, hắn đứng bên cạnh ngươi kìa “ Già có chút gằn giọng.
Chấn Nguyên nhìn sang bên cạnh, quả là vệ thần hắn đã chọn, bộ giáp ám bạc, một kiếm vắt trên đai lưng, một khiên thì đặt sau người.
Chấn Nguyên vội vàng đứng dậy, hai tay nắm chặt hai tay của vệ thần..
“ Là nàng? “ Chấn Nguyên vui vẻ cất lời hỏi, giọng điệu có chút vội vả, đôi mắt lộ rõ vẻ mong chờ
“ Ý của chủ nhân là sao? “ Vệ Thần đáp một cách hơi bối rối..
Nghe thấy giọng nói ấy Chấn Nguyên lại là rửa tai nghe lại, hắn có nghe nhầm không vậy?
“ Sao lại là giọng nam tử “ Chấn Nguyên quát to...
“ Bởi vì tôi là nam nhi “ Vệ thần nói hơi nhột nhột..
“ Cởi bỏ chiếc mủ ấy ra “ Chấn Nguyên nói giọng đầy ra lệnh, cậu rõ ràng là không tin, làm sao lại là nam nhân chứ rõ ràng là đang nói dối.
“ Xin lỗi ngài, cho dù là ngài là chủ nhân của tôi, thế nhưng theo đặc quyền của vệ thần, họ có quyền làm tất cả mọi thứ kể cả khi trái lệnh miễn là nó có lợi cho chủ nhân “ Vệ Thần nghiêm giọng nói...
“ Cởi mủ ra thì có gây ra bất lợi gì chứ ?” Chấn Nguyên lại giọng điệu ra lệnh cất lời..
“ Thật xin lỗi ngài, khi cởi mủ ra, hắc khí trong người ta sẽ tràn ra gây ảnh hưởng rất lớn chủ nhân, ngài hẳn không biết, thuần chủng quang hệ nghe thì ánh sáng đầy mình thế nhưng lại sản sinh ra một loại hắc khí tiêu cực, ngài hẳn sẽ biết, ánh sáng là địch nhân của tà khí thế nhưng ánh sáng của ta không tiêu diệt chúng mà là hấp thụ chúng, qua các trận chiến nó lại hình luồng hắc khí lớn này” Vệ Thần nói câu nào chắc nịch cậu đó, cũng phải, hẳn là cậu ta không cho Chấn Nguyên cơ hội móc máy.
Chấn Nguyên chính là không nói được gì, cậu cũng rõ ràng minh bạch, nếu sau khi tiêu diệt tà khí vậy thì chúng tiêu tán rồi sẽ bay đi đâu? Cũng ở đó thôi, sớm sẽ có ngày chúng tụ họp lại, thế nên quang minh thuần chủng có thể cắn nuốt chúng cũng là điều dễ hiểu, hơn thế nữa vệ thần là do thần tạo ra, việc này hẳn là không có sai rồi.
“ Thế còn người con gái khi này là ai? “ Chấn Nguyên thắc mắc hỏi...
“ Con gái...Con gái nào, tất cả vệ thần làm gì có ai là nữ, này...ngươi không phải ở trong đây lâu quá không ai giải toả lại sinh ra hoang tưởng đấy chứ? .... Ha ha ha “ Lão già cười lên khoái chí, đúng là thanh niên trong giờ khắc này vẫn còn nghĩ đến gái được kkk.
“ Có phải lúc đó ngươi đã gọi ta cứu ngươi không? “ Chấn Nguyên lên tiếng hỏi.
“ Tôi không có, đã rất lâu không có người chọn tôi, nếu thêm lần này nữa chắc chắn thân xác tôi sẽ bị phân huỷ thế nhưng đó là quá bình thường, rồi tôi sẽ lại được tái sinh trong thân xác mới hoản hảo hơn thôi “ Vệ Thần nói không chút vấp váp khiến Chấn Nguyên có chút mơ hồ, không lẽ hắn nhịn lâu quá lại sinh ra hoang tưởng thật?
Bất quá ngay khi nghỉ về khuôn mặt của người con gái ấy, Chấn Nguyên cũng chỉ có thể lựa chọn là do mình hoang tưởng mà thôi, sao lại đẹp đến mức như thế được, nàng quá đẹp, đẹp đến mức mà cả đai lục.. không.... là cả thế giới này cũng không ai sánh nổi, hoảng tưởng lại sinh ra một người phụ nữ đẹp vượt quá sự cân bằng như vậy...Chắc là do ta hoang tưởng thật rồi.
Chấn Nguyên nhìn qua Vệ Thần rồi nói:
“ Tên của ngươi là gì? “
“ Thật sự là đã quá lâu rồi tôi không còn nhớ nổi tên mình “ Vệ thần lúng túng đáp.
“ Được, nhân danh Cửu giới chủ, đồng thời cũng là chủ nhân của ngươi “ A Nữ “ từ giờ sẽ là tên của ngươi, thế nhé “ Chấn Nguyên nói giọng thỏng thả, đôi chân bước đi ra ngoài điện đầy phách lối.
Vệ thần thấy vậy là “ vâng “ một tiếng vội hành lễ già điện rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cùng Chấn Nguyên.
Còn lão già điện nhân thì “...” Thua
Chấn Nguyên vừa đi vừa nghĩ “ Ta có nên tu tinh thần để giảm việc hoang tưởng lại không?”
20
10
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
