TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52

Lạc Tấn Tuyết vốn dĩ vẫn luôn cảm kích Tiết Nghi Ninh đã giúp mình, lại đau lòng nàng quá vất vả nên lúc này, tuy hơi bất ngờ nhưng nàng cũng nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, chỉ cần ta giúp được!”

Tiết Nghi Ninh nói: “Ta muốn đến chỗ đại ca ngươi lấy một con ngựa, Trường Sinh có vẻ không muốn giúp, ngươi giúp ta đi tìm hắn đòi.”

Lạc Tấn Tuyết ngạc nhiên: “Dẫn ngựa? Tẩu tẩu dẫn ngựa để làm gì? Hơn nữa bây giờ trời tối rồi.”

“Trước mắt không có thời gian để giải thích, ta cần dùng gấp.” Tiết Nghi Ninh vừa nói vừa kéo tay nàng đi ra khỏi phòng. Tử Thanh còn ở phía sau kêu “Bên ngoài gió lớn, trời sắp mưa”, nàng cũng không thèm để ý.

Lạc Tấn Tuyết vẫn còn ngây ngô nên cùng Tiết Nghi Ninh đi đến chính đường.

Tiết Nghi Ninh quả quyết, làm cho nàng không thể nào kháng cự, tìm Trường Sinh để xin ngựa.

Trường Sinh còn do dự, Tiết Nghi Ninh lạnh lùng nói: “Nếu có chuyện gì, ta tự mình gánh chịu, đi dắt ngựa!”

Trường Sinh sững sờ rồi xoay người dẫn các nàng đi đến chuồng ngựa phía sau.

“Phu nhân muốn ngựa để làm gì?” Trường Sinh vừa dắt dây cương vừa hỏi.

Tiết Nghi Ninh không trả lời, tiếp nhận dây cương, bước lên bàn đạp, nhẹ nhàng mà thuần thục mà ngồi lên lưng ngựa, dây cương vung lên, người đã cưỡi ngựa hướng hậu viện, đi ra ngõ ngách.

Trong đêm tối, bóng dáng của nàng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Gió giật từng cơn, Lạc Tấn Tuyết ngơ ngác đứng ở chuồng ngựa, cảm thấy tối nay tẩu tẩu có chút khác lạ.

Rất lâu sau nàng mới nghĩ, tại sao tẩu tẩu lại biết cưỡi ngựa?

Sao nàng lại ra ngoài một mình vào giờ này?

Đúng là… nàng đã gặp chuyện gì?

Nàng còn chưa kịp nghĩ gì thì bên ngoài đã truyền đến tiếng của Trường Sinh, nói: “Tướng quân, Tiếu tướng quân đến cầu kiến.”

---

Lạc Tấn Phong thì về Kim Phúc Viện một mình.

Mưa rơi xuống, từng hạt mưa nặng hạt như hạt đậu, rơi xuống mặt đất, tạo thành một màn sương.

Lạc Tấn Tuyết đi ra khỏi chuồng ngựa thì đã bị ướt hết cả người, may mắn trong đêm tối không ai nhìn rõ, nên nàng đã vào phòng, thắp đèn dầu để sưởi ấm.

Trời tối đen, Tùng Nguyệt đã xảy ra chuyện gì rồi?

Bùi Tuyển mà nàng thầm mến, đã bị bắt chưa?

Lạc Tấn Vân có biết Bùi Tuyển đang ở đâu không?

Nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.

Lạc Tấn Vân, nam nhân lạnh lùng và tàn nhẫn đó, có thể sẽ gϊếŧ chết Bùi Tuyển.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy không có gì to tát, lần này bọn họ đến đó chắc chắn dễ như trở bàn tay. Hoàng thượng vô cùng căm hận người này, đích thân giao chuyện này cho Lạc Tấn Vân, người mà ông ta tin tưởng nhất. Bọn họ lại nhanh chóng bắt được người như vậy, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phóng cảm thấy ngay cả nước mưa chảy vào vết thương cũng dễ chịu.

Trời tối đường trơn, lại thêm mưa lớn, khoảng nửa canh giờ sau, một đoàn người mới đến nhà tranh bên hồ ở phía nam thành.

Bên trong đã không còn ai, trống không.

Những vật dụng quan trọng đều được mang đi, không để lại manh mối gì, chỉ còn lại thuốc đang được sắc trên bếp.

Người bị bệnh chắc là Bùi Tuyển, rời đi rất vội vàng nên không kịp uống thuốc.

Nếu bị bệnh mà vẫn cần uống thuốc thì chắc chắn bệnh tình không nhẹ, nếu bệnh nặng thì chưa chắc đã có thể cưỡi ngựa.

Lạc Tấn Vân lập tức hạ lệnh: “Truy đuổi theo đường lớn!”

Vừa dứt lời, hắn lại lập tức phủ nhận: “Không!”

“Truy đuổi theo đường nhỏ!”

Thuộc hạ lập tức đuổi theo đường nhỏ. Tiêu Phóng định đi theo thì thấy Lạc Tấn Vân vẫn đứng trong phòng, sốt ruột hỏi: “Sao còn chưa đi?”

Lạc Tấn Vân nhìn ấm thuốc, trầm giọng nói: “Ta đang nghĩ, liệu hắn có biết ta đến bắt hắn không, liệu hắn có hiểu ta không.”

“Chuyện này… có liên quan gì sao?” Tiêu Phóng khó hiểu.

Lạc Tấn Vân đáp: “Hắn không phải là công tử bột bình thường, hắn là người có thể bày mưu tính kế ở cửa Yên Ổn, lặng lẽ trà trộn vào kinh thành, lại bình an vô sự ở đây lâu như vậy. Nếu không phải thuộc hạ của hắn bị bắt, chúng ta vẫn không biết hắn ẩn náu ở đâu. Người như vậy, sao có thể bất cẩn để lại ấm thuốc ở đây, để ta biết hắn cần uống thuốc?”

Tiêu Phóng bừng tỉnh: “Vậy là đây có thể là giả, cố tình làm vậy, thực chất hắn đã đi theo đường nhỏ, chúng ta đuổi theo đường nhỏ là đúng rồi!”

“Nhưng nếu hắn biết ta đến bắt hắn, lại hiểu rõ tính cách của ta thì sao?” Lạc Tấn Vân hỏi lại.

Sau đó, hắn nói: “Ta biết các ngươi thường nói ta đa nghi, cẩn thận. Nếu đây là kế hoạch của hắn để đề phòng ta thì việc ta truy đuổi theo đường nhỏ là sai lầm.”

Tiêu Phóng nhíu mày suy nghĩ một hồi, sốt ruột gãi đầu: “Ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc chúng ta nên đi đường nào?”

Lần này hành động gấp rút, lại vì tránh tai mắt nên bọn họ không mang theo nhiều người, không đủ để chia ra truy đuổi nhiều đường.

Lạc Tấn Vân bước ra khỏi phòng, lên ngựa: “Theo ta, đuổi theo đường lớn!”

Tiêu Phóng không hiểu mấy trò tâm lý này, lập tức theo hắn đuổi theo đường lớn.

Hai người đuổi theo được hai dặm thì thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như bay trong màn mưa phía trước.

26

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.