0 chữ
Chương 33
Chương 33
Thư Tĩnh Tĩnh thở dài: “Muội đoán đúng rồi, đúng là vì hôn sự, vì hôn sự không thuận lợi nên mẹ ta bảo ta đến đây giải sầu.”
Chắc là muốn xem thử đổi chỗ khác có gặp được nhân duyên tốt nào không.
Cả hai cùng im lặng.
Trước kia, Thư Tĩnh Tĩnh đã đính hôn, nàng cũng rất mong chờ hôn sự này. Nhưng vào ngày thành đô bị thất thủ, vị hôn phu của nàng vì cứu dân chúng mà bị trúng tên, không qua khỏi. Nàng trở thành góa phụ trước khi cưới, thanh danh không tốt, bản thân nàng cũng không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa. Mấy năm trôi qua, bây giờ nàng đã mười chín tuổi, cao không tới, thấp không thông, trở thành gái lỡ thì.
Có lẽ vì bản thân mình nên nghĩ đến Tiết Nghi Ninh, Thư Tĩnh Tĩnh đột nhiên hạ giọng, hỏi: “Thực ra, trước kia muội và Bùi thế tử có phải đã từng yêu nhau không?”
Tiết Nghi Ninh không ngờ nàng lại hỏi như vậy, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy tên hắn.
Hình như đã rất lâu rồi không ai nhắc đến hắn.
Người từng là giấc mơ của biết bao nhiêu cô nương khuê các, bây giờ lại như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Chỉ nghe thấy cái tên ấy thôi mà nước mắt nàng đã không kìm được tuôn rơi, lòng tràn đầy chua xót. Đối với người bạn thân thiết ngày xưa, nàng cũng thổ lộ nỗi lòng, khẽ gật đầu.
Thư Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa, nắm lấy tay nàng, muốn an ủi nhưng lại cảm thấy không biết nên an ủi như thế nào.
Dù có an ủi thế nào thì tất cả cũng không thể quay trở lại.
Lúc đó nàng ta đã nhận ra hai người có gì đó không đúng. Tiết Nghi Ninh vừa nhìn thấy Bùi thế tử liền quay mặt đi, dường như muốn nhìn lại không dám nhìn, còn Bùi thế tử thì luôn cố ý vô tình nhìn về phía Tiết Nghi Ninh. Một người là thế tử tuấn tú, tài giỏi, tiền đồ vô lượng, một người là tiểu thư khuê các xinh đẹp, hiểu biết lễ nghĩa, Thư Tĩnh Tĩnh rất thích nhìn hai người bọn họ, cảm thấy còn đẹp đôi hơn cả những cặp tài tử giai nhân trong thoại bản, còn nghĩ nếu hai người thành thân, nàng ta nhất định phải từ Thành Đô đến dự hôn lễ, nào ngờ…
Một ngày đất nước sụp đổ, triều đại thay đổi, Bình Nam vương phủ không còn nữa, Bùi thế tử cũng không còn nữa, Tiết Nghi Ninh gả cho một võ tướng thô lỗ, từ đó cắt đứt tất cả hy vọng.
Như nhớ ra điều gì đó, Thư Tĩnh Tĩnh nói: “Dù sao cũng phải hướng về phía trước. Chuyện trước kia muội đừng nghĩ đến nữa, cũng đừng để người khác biết mối quan hệ giữa muội và Bùi thế tử. Lần trước ta lỡ lời ở Lạc gia, về nhà người ta đã cảnh cáo ta, Hoàng thượng vẫn luôn thương nhớ trưởng tử, hận nhất Bình Nam vương phủ, ngàn vạn lần đừng gây họa vào thân.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu.
Tất cả những chuyện này nàng đều biết.
Bình Nam vương dũng mãnh hơn người, vài vị đại tướng dưới trướng Hoàng thượng đều chết dưới tay ông ta. Mà trưởng tử của Hoàng thượng lại chết trong tay Bùi Tuyển, thế tử Bình Nam vương, trong trận chiến công phá kinh thành.
Vì vậy, Hoàng thượng hận Bình Nam vương phủ, muốn diệt trừ cả nhà họ Bùi.
Bùi Tuyển đã chạy thoát khỏi kinh thành trong lúc nguy cấp. Từ lần gặp mặt cuối cùng đó, nàng không còn gặp lại hắn nữa.
“Hình như gần đây có tàn dư của tiền triều trà trộn vào kinh thành nên quân đội bên ngoài thành đều vào trong, kiểm tra khắp nơi, không biết đã bắt được ai chưa.” Giọng nói của Thư Tĩnh Tĩnh vang lên.
Tiết Nghi Ninh giật mình, hỏi nàng ta: “Tàn dư của tiền triều?”
Thư Tĩnh Tĩnh làm động tác “suỵt”, nhỏ giọng nói: “Ta nghe biểu ca nói, hắn làm việc trong cấm quân, những chuyện khác ta không biết.”
Tiết Nghi Ninh nhớ đến lần bị kiểm tra ở phố Mậu An, thảo nào bọn họ vừa nghe nói là người của Tiết gia liền kiểm tra kỹ lưỡng hơn, hoá ra là đang truy lùng tàn dư của tiền triều. Vì vậy, khi thấy những người đầu hàng như Tiết gia, bọn họ càng thêm nghi ngờ, sợ Tiết gia cấu kết với phản tặc.
Nàng biết có rất nhiều người ủng hộ Đại Càng tụ tập ở phía nam, trước kia Bùi Tuyển cũng chạy về phía nam, vậy người trà trộn vào kinh thành lần này là ai?
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Thư Tĩnh Tĩnh không khỏi hỏi: “A Ninh, muội sao vậy?”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu. Thư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn khuyên nhủ: “A Ninh, ta biết võ tướng như Lạc đại tướng quân không thể so sánh với Bùi thế tử, nhưng số phận mỗi người đều đã được định sẵn, dù sao muội cũng tốt hơn ta nhiều. Sau khi trở về, muội phải trông chừng tiểu thϊếp của muội cho kỹ, sớm sinh con, an tâm chăm sóc chồng con, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Ta biết rồi, muội yên tâm. Có người lo lắng cho muội, biết đâu muội sẽ gặp được ý trung nhân ở kinh thành này.”
Hai người an ủi lẫn nhau, đến chiều thì mỗi người một ngả.
Vừa về đến phủ, Tiết Nghi Ninh liền đến bẩm báo với lão phu nhân rằng nàng đã than thở với Thư Tĩnh Tĩnh về Lạc Tấn Tuyết, Thư Tĩnh Tĩnh cũng rất quan tâm. Chắc là công chúa đã dặn dò nàng ta hỏi thăm nên khi về, Thư Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ nói xấu Lạc Tấn Tuyết.
Chắc là muốn xem thử đổi chỗ khác có gặp được nhân duyên tốt nào không.
Cả hai cùng im lặng.
Trước kia, Thư Tĩnh Tĩnh đã đính hôn, nàng cũng rất mong chờ hôn sự này. Nhưng vào ngày thành đô bị thất thủ, vị hôn phu của nàng vì cứu dân chúng mà bị trúng tên, không qua khỏi. Nàng trở thành góa phụ trước khi cưới, thanh danh không tốt, bản thân nàng cũng không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa. Mấy năm trôi qua, bây giờ nàng đã mười chín tuổi, cao không tới, thấp không thông, trở thành gái lỡ thì.
Có lẽ vì bản thân mình nên nghĩ đến Tiết Nghi Ninh, Thư Tĩnh Tĩnh đột nhiên hạ giọng, hỏi: “Thực ra, trước kia muội và Bùi thế tử có phải đã từng yêu nhau không?”
Hình như đã rất lâu rồi không ai nhắc đến hắn.
Người từng là giấc mơ của biết bao nhiêu cô nương khuê các, bây giờ lại như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Chỉ nghe thấy cái tên ấy thôi mà nước mắt nàng đã không kìm được tuôn rơi, lòng tràn đầy chua xót. Đối với người bạn thân thiết ngày xưa, nàng cũng thổ lộ nỗi lòng, khẽ gật đầu.
Thư Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa, nắm lấy tay nàng, muốn an ủi nhưng lại cảm thấy không biết nên an ủi như thế nào.
Dù có an ủi thế nào thì tất cả cũng không thể quay trở lại.
Lúc đó nàng ta đã nhận ra hai người có gì đó không đúng. Tiết Nghi Ninh vừa nhìn thấy Bùi thế tử liền quay mặt đi, dường như muốn nhìn lại không dám nhìn, còn Bùi thế tử thì luôn cố ý vô tình nhìn về phía Tiết Nghi Ninh. Một người là thế tử tuấn tú, tài giỏi, tiền đồ vô lượng, một người là tiểu thư khuê các xinh đẹp, hiểu biết lễ nghĩa, Thư Tĩnh Tĩnh rất thích nhìn hai người bọn họ, cảm thấy còn đẹp đôi hơn cả những cặp tài tử giai nhân trong thoại bản, còn nghĩ nếu hai người thành thân, nàng ta nhất định phải từ Thành Đô đến dự hôn lễ, nào ngờ…
Như nhớ ra điều gì đó, Thư Tĩnh Tĩnh nói: “Dù sao cũng phải hướng về phía trước. Chuyện trước kia muội đừng nghĩ đến nữa, cũng đừng để người khác biết mối quan hệ giữa muội và Bùi thế tử. Lần trước ta lỡ lời ở Lạc gia, về nhà người ta đã cảnh cáo ta, Hoàng thượng vẫn luôn thương nhớ trưởng tử, hận nhất Bình Nam vương phủ, ngàn vạn lần đừng gây họa vào thân.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu.
Tất cả những chuyện này nàng đều biết.
Bình Nam vương dũng mãnh hơn người, vài vị đại tướng dưới trướng Hoàng thượng đều chết dưới tay ông ta. Mà trưởng tử của Hoàng thượng lại chết trong tay Bùi Tuyển, thế tử Bình Nam vương, trong trận chiến công phá kinh thành.
Bùi Tuyển đã chạy thoát khỏi kinh thành trong lúc nguy cấp. Từ lần gặp mặt cuối cùng đó, nàng không còn gặp lại hắn nữa.
“Hình như gần đây có tàn dư của tiền triều trà trộn vào kinh thành nên quân đội bên ngoài thành đều vào trong, kiểm tra khắp nơi, không biết đã bắt được ai chưa.” Giọng nói của Thư Tĩnh Tĩnh vang lên.
Tiết Nghi Ninh giật mình, hỏi nàng ta: “Tàn dư của tiền triều?”
Thư Tĩnh Tĩnh làm động tác “suỵt”, nhỏ giọng nói: “Ta nghe biểu ca nói, hắn làm việc trong cấm quân, những chuyện khác ta không biết.”
Tiết Nghi Ninh nhớ đến lần bị kiểm tra ở phố Mậu An, thảo nào bọn họ vừa nghe nói là người của Tiết gia liền kiểm tra kỹ lưỡng hơn, hoá ra là đang truy lùng tàn dư của tiền triều. Vì vậy, khi thấy những người đầu hàng như Tiết gia, bọn họ càng thêm nghi ngờ, sợ Tiết gia cấu kết với phản tặc.
Nàng biết có rất nhiều người ủng hộ Đại Càng tụ tập ở phía nam, trước kia Bùi Tuyển cũng chạy về phía nam, vậy người trà trộn vào kinh thành lần này là ai?
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Thư Tĩnh Tĩnh không khỏi hỏi: “A Ninh, muội sao vậy?”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu. Thư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn khuyên nhủ: “A Ninh, ta biết võ tướng như Lạc đại tướng quân không thể so sánh với Bùi thế tử, nhưng số phận mỗi người đều đã được định sẵn, dù sao muội cũng tốt hơn ta nhiều. Sau khi trở về, muội phải trông chừng tiểu thϊếp của muội cho kỹ, sớm sinh con, an tâm chăm sóc chồng con, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Ta biết rồi, muội yên tâm. Có người lo lắng cho muội, biết đâu muội sẽ gặp được ý trung nhân ở kinh thành này.”
Hai người an ủi lẫn nhau, đến chiều thì mỗi người một ngả.
Vừa về đến phủ, Tiết Nghi Ninh liền đến bẩm báo với lão phu nhân rằng nàng đã than thở với Thư Tĩnh Tĩnh về Lạc Tấn Tuyết, Thư Tĩnh Tĩnh cũng rất quan tâm. Chắc là công chúa đã dặn dò nàng ta hỏi thăm nên khi về, Thư Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ nói xấu Lạc Tấn Tuyết.
13
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
