0 chữ
Chương 26
Chương 26
Tiết Nghi Ninh ngồi xuống trước bàn, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“Tiên cô, ngài có thể xem chuyện sinh tử được không?”
Mã tiên cô hơi ngạc nhiên, hỏi nàng:
“Phu nhân có người thân mất tích, muốn biết người đó còn sống hay đã chết sao?”
Tiết Nghi Ninh gật đầu.
Mã tiên cô đứng dậy lấy giấy bút, đưa cho nàng, nói:
“Phu nhân viết bát tự của người đó lên đây, ta xem thử.”
Tiết Nghi Ninh cầm bút, viết bát tự của một người lên giấy.
Mã tiên cô nhắm mắt tính toán, Tiết Nghi Ninh nín thở, hồi hộp chờ đợi.
Khoảng nửa khắc sau, Mã tiên cô mở mắt, đáp:
“Sống.”
Tiết Nghi Ninh mừng đến phát khóc, đôi mắt hơi ươn ướt, run giọng hỏi:
“Ý ngài là hắn vẫn còn sống?”
Mã tiên cô gật đầu:
“Đúng vậy, vẫn còn sống.”
Nàng mỉm cười, hỏi:
“Mẹ ta nói tiên cô có thể viết bùa may mắn, ngài có thể viết cho hắn một lá bùa bình an, bảo vệ hắn khỏi tai họa được không?”
Mã tiên cô gật đầu đồng ý, bảo nàng ba ngày sau đến lấy bùa, đợi đến ngày giờ thích hợp thì đốt đi, thành tâm cầu nguyện cho người đó sẽ được bình an vô sự.
Tiết Nghi Ninh liên tục cảm ơn, cuối cùng đưa thêm năm mươi lượng bạc cho Mã tiên cô.
Ra khỏi nhà tiên cô, thấy sắc mặt con gái tốt hơn nhiều, Tiêu thị không khỏi vui mừng, hỏi:
“Con cầu xin con rể hồi tâm chuyển ý hay là cầu sớm sinh con?”
Tiết Nghi Ninh cúi đầu không nói. Tiêu thị liền cho rằng nàng cầu xin chuyện thứ nhất, cười nói:
“Không có gì phải ngại cả, như vậy cũng tốt, chỉ cần có được trái tim của hắn thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
Nói xong, bà ấy thở dài:
“Dù sao thì con cũng đã nghĩ thông suốt, cố gắng sống tốt qua ngày, làm mẹ như ta cũng yên tâm rồi.”
Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu lên, nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ xe ngựa.
Trong dòng người tấp nập kia, liệu có hắn không?
Nàng không dám hỏi Mã tiên cô rằng cả đời này liệu có thể gặp lại hắn không.
Chỉ là nàng sợ tiên cô nói “không thể”.
Đó là câu trả lời mà nàng không thể chấp nhận được, chi bằng không hỏi còn hơn.
---
Khi đến đầu phố, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Hai người đang thấy kỳ lạ thì bà tử bên ngoài nói vọng vào:
“Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài có quan binh, hình như đang kiểm tra gì đó.”
Tiết Nghi Ninh vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy quan binh lập trạm kiểm soát ở đầu phố, những người ra vào đều bị kiểm tra. Nhưng mọi người chỉ là đi dạo phố, trên người không mang theo giấy tờ tùy thân hay văn thư gì cả, tốc độ kiểm tra chắc chắn rất chậm.
Lúc này, một quan binh đi đến kiểm tra xe ngựa của họ.
Bà tử bước xuống xe, Tiết Nghi Ninh nghe thấy bà ấy nói với quan binh:
“Quan gia, đây là xe ngựa của Tiết gia ở phố Phong Thái, các phu nhân vừa mới đi dâng hương về.”
Sau đó là một tiếng hừ lạnh:
“Dù là ai, mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống, đều phải kiểm tra nghiêm ngặt!”
Bà tử nhà họ Tiết lập tức im lặng. Tiết Nghi Ninh và Tiêu thị nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiết gia hiện tại tuy không còn hiển hách như trước nhưng Tiết Gián chỉ là lui về làm quan nhàn tản, giữ chức Ngũ phẩm, soạn văn bia, viết chúc văn. Nhưng dù sao ông ấy cũng là quan lại, xuất thân từ thế gia danh môn, quan binh bình thường đều phải nể mặt vài phần, không dám dễ dàng đắc tội. Việc bị cự tuyệt thẳng thừng, lời lẽ nghiêm khắc như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Chẳng mấy chốc, quan binh bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng người hầu của Tiết gia. Kiểm tra hồi lâu, đến trước xe ngựa, bọn họ ra lệnh:
“Mở rèm xe ra.”
Bà tử bên ngoài có chút khó xử, giải thích:
“Quan gia, bên trong là nữ quyến, e rằng…”
“Ít nói nhảm, mở ra!” Lại là một giọng nói khác, so với giọng nói vừa rồi còn nghiêm khắc và ngang ngược hơn.
Tiêu thị biết hôm nay không thể tránh khỏi việc kiểm tra, liền nói:
“Mụ mụ, vén rèm lên đi.”
“Vâng, phu nhân.” Bà tử vén rèm xe lên để quan binh kiểm tra.
Tiết Nghi Ninh nhìn ra ngoài, thấy một quan binh có vẻ quen mặt.
Vị quan binh đó thấy nàng nhìn mình, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng chắp tay hành lễ:
“Bái kiến phu nhân.”
Hắn nhận ra nàng, Tiết Nghi Ninh cũng nhớ ra hắn. Hắn là Đổng Thăng, một giáo úy dưới trướng Lạc Tấn Vân. Lần trước, khi Lạc Tấn Vân từ biên quan trở về, hắn luôn đi theo bên cạnh.
“Đổng giáo úy.” Tiết Nghi Ninh dịu dàng hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì sao?”
Đổng Thăng đáp:
“Thưa phu nhân, chúng ta đang truy bắt tội phạm của triều đình. Tên tội phạm đó vừa xuất hiện ở phố Mậu An, hiện tại đã mất dấu.”
Tiết Nghi Ninh nói:
“Vậy giáo úy kiểm tra kỹ lưỡng là đúng rồi. Đây là mẫu thân ta, chúng ta có cần xuống xe không?”
Đổng Thăng vội vàng nói:
“Không cần, không cần. Xe ngựa đã được kiểm tra, không có vấn đề gì. Đắc tội phu nhân, mong phu nhân thứ lỗi.”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười, vẫn giữ vẻ dịu dàng:
“Đa tạ Đổng giáo úy.”
“Tiên cô, ngài có thể xem chuyện sinh tử được không?”
Mã tiên cô hơi ngạc nhiên, hỏi nàng:
“Phu nhân có người thân mất tích, muốn biết người đó còn sống hay đã chết sao?”
Tiết Nghi Ninh gật đầu.
Mã tiên cô đứng dậy lấy giấy bút, đưa cho nàng, nói:
“Phu nhân viết bát tự của người đó lên đây, ta xem thử.”
Tiết Nghi Ninh cầm bút, viết bát tự của một người lên giấy.
Mã tiên cô nhắm mắt tính toán, Tiết Nghi Ninh nín thở, hồi hộp chờ đợi.
Khoảng nửa khắc sau, Mã tiên cô mở mắt, đáp:
“Sống.”
Tiết Nghi Ninh mừng đến phát khóc, đôi mắt hơi ươn ướt, run giọng hỏi:
“Ý ngài là hắn vẫn còn sống?”
Mã tiên cô gật đầu:
“Đúng vậy, vẫn còn sống.”
Nàng mỉm cười, hỏi:
“Mẹ ta nói tiên cô có thể viết bùa may mắn, ngài có thể viết cho hắn một lá bùa bình an, bảo vệ hắn khỏi tai họa được không?”
Tiết Nghi Ninh liên tục cảm ơn, cuối cùng đưa thêm năm mươi lượng bạc cho Mã tiên cô.
Ra khỏi nhà tiên cô, thấy sắc mặt con gái tốt hơn nhiều, Tiêu thị không khỏi vui mừng, hỏi:
“Con cầu xin con rể hồi tâm chuyển ý hay là cầu sớm sinh con?”
Tiết Nghi Ninh cúi đầu không nói. Tiêu thị liền cho rằng nàng cầu xin chuyện thứ nhất, cười nói:
“Không có gì phải ngại cả, như vậy cũng tốt, chỉ cần có được trái tim của hắn thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
Nói xong, bà ấy thở dài:
“Dù sao thì con cũng đã nghĩ thông suốt, cố gắng sống tốt qua ngày, làm mẹ như ta cũng yên tâm rồi.”
Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu lên, nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ xe ngựa.
Nàng không dám hỏi Mã tiên cô rằng cả đời này liệu có thể gặp lại hắn không.
Chỉ là nàng sợ tiên cô nói “không thể”.
Đó là câu trả lời mà nàng không thể chấp nhận được, chi bằng không hỏi còn hơn.
---
Khi đến đầu phố, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Hai người đang thấy kỳ lạ thì bà tử bên ngoài nói vọng vào:
“Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài có quan binh, hình như đang kiểm tra gì đó.”
Tiết Nghi Ninh vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy quan binh lập trạm kiểm soát ở đầu phố, những người ra vào đều bị kiểm tra. Nhưng mọi người chỉ là đi dạo phố, trên người không mang theo giấy tờ tùy thân hay văn thư gì cả, tốc độ kiểm tra chắc chắn rất chậm.
Lúc này, một quan binh đi đến kiểm tra xe ngựa của họ.
Bà tử bước xuống xe, Tiết Nghi Ninh nghe thấy bà ấy nói với quan binh:
Sau đó là một tiếng hừ lạnh:
“Dù là ai, mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống, đều phải kiểm tra nghiêm ngặt!”
Bà tử nhà họ Tiết lập tức im lặng. Tiết Nghi Ninh và Tiêu thị nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiết gia hiện tại tuy không còn hiển hách như trước nhưng Tiết Gián chỉ là lui về làm quan nhàn tản, giữ chức Ngũ phẩm, soạn văn bia, viết chúc văn. Nhưng dù sao ông ấy cũng là quan lại, xuất thân từ thế gia danh môn, quan binh bình thường đều phải nể mặt vài phần, không dám dễ dàng đắc tội. Việc bị cự tuyệt thẳng thừng, lời lẽ nghiêm khắc như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Chẳng mấy chốc, quan binh bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng người hầu của Tiết gia. Kiểm tra hồi lâu, đến trước xe ngựa, bọn họ ra lệnh:
“Mở rèm xe ra.”
Bà tử bên ngoài có chút khó xử, giải thích:
“Quan gia, bên trong là nữ quyến, e rằng…”
“Ít nói nhảm, mở ra!” Lại là một giọng nói khác, so với giọng nói vừa rồi còn nghiêm khắc và ngang ngược hơn.
Tiêu thị biết hôm nay không thể tránh khỏi việc kiểm tra, liền nói:
“Mụ mụ, vén rèm lên đi.”
“Vâng, phu nhân.” Bà tử vén rèm xe lên để quan binh kiểm tra.
Tiết Nghi Ninh nhìn ra ngoài, thấy một quan binh có vẻ quen mặt.
Vị quan binh đó thấy nàng nhìn mình, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng chắp tay hành lễ:
“Bái kiến phu nhân.”
Hắn nhận ra nàng, Tiết Nghi Ninh cũng nhớ ra hắn. Hắn là Đổng Thăng, một giáo úy dưới trướng Lạc Tấn Vân. Lần trước, khi Lạc Tấn Vân từ biên quan trở về, hắn luôn đi theo bên cạnh.
“Đổng giáo úy.” Tiết Nghi Ninh dịu dàng hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì sao?”
Đổng Thăng đáp:
“Thưa phu nhân, chúng ta đang truy bắt tội phạm của triều đình. Tên tội phạm đó vừa xuất hiện ở phố Mậu An, hiện tại đã mất dấu.”
Tiết Nghi Ninh nói:
“Vậy giáo úy kiểm tra kỹ lưỡng là đúng rồi. Đây là mẫu thân ta, chúng ta có cần xuống xe không?”
Đổng Thăng vội vàng nói:
“Không cần, không cần. Xe ngựa đã được kiểm tra, không có vấn đề gì. Đắc tội phu nhân, mong phu nhân thứ lỗi.”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười, vẫn giữ vẻ dịu dàng:
“Đa tạ Đổng giáo úy.”
15
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
