0 chữ
Chương 17
Chương 17
Bình Lăng công chúa đáp:
“Cả ngươi còn biết, sao ta lại không biết? Cây đàn đó là do Lôi Tường, một nghệ nhân chế tác đàn nổi tiếng làm ra. Ta nhớ trước kia nó là của Tư Đồ tiên sinh.”
“Đúng vậy, Tư Đồ tiên sinh mấy năm trước bị bệnh nặng, biết mình không còn sống được bao lâu nên đã tặng cây đàn cho cháu gái của một người bạn, chính là A Ninh.” Thư Tĩnh Tĩnh giải thích: “Năm năm trước, khi ta gặp A Ninh, nàng ấy vừa mới được tặng cây đàn này, cả ngày vênh váo tự đắc, đuôi sắp vểnh lên trời.”
Tiết Nghi Ninh ngượng ngùng nói:
“Lúc đó còn nhỏ, đúng là có chút ngông cuồng.”
Bình Lăng công chúa nói:
“Điều đó chứng tỏ Tư Đồ tiên sinh rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi xứng đáng là chủ nhân của cây danh cầm này. Sao ngươi lại để nó trong kho hai ba năm không đàn vậy?”
Tiết Nghi Ninh nhỏ giọng đáp:
“Sau khi thành thân, tâm tư không còn đặt vào chuyện này nữa, đúng là phụ lòng tốt của Tư Đồ tiên sinh.”
Lúc này, Tử Thanh ôm cây đàn đến, đặt lên bàn. Tiết Nghi Ninh cẩn thận mở túi bọc ra, để lộ cây đàn thất huyền (*) màu hồng nhạt, ánh lên sắc sơn mài, chính là cây “Minh Ngọc”.
(*) Thất huyền: Đàn có bảy dây.
Nhìn cây đàn trước mặt, lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi xao xuyến khó tả.
Cũng giống như ngày đó nhìn thấy rất nhiều Tùng Nguyệt không thấy, giống như nằm mơ thấy cố nhân đã rời xa, giống như vượt qua khoảng thời gian chia ly, trải qua hai ba năm làm dâu, nàng lại trở về những năm tháng xưa cũ.
Khi đó, nàng đã từng nghĩ mình sẽ trở thành một nghệ nhân nổi tiếng…
Tại sao lại vứt cây đàn này vào kho chứ? Là vì người nhà họ Lạc sẽ không thích, cũng là vì nàng không còn chút kỳ vọng nào vào tương lai nữa.
Lúc này, Thư Tĩnh Tĩnh nói với Bình Lăng công chúa:
“Người muốn nghe khúc gì cứ nói, A Ninh nhất định sẽ đàn được.”
Bình Lăng công chúa cười đáp:
“Ta nào biết gì về đàn, khúc gì cũng được, ta đều thích nghe.”
Thư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta chỉ biết mỗi khúc “Trường Tương Tư” thôi. Thôi, muội cứ tùy ý đàn đi, muốn đàn khúc gì thì đàn, nhớ khúc nào thì đàn khúc đó.”
Tiết Nghi Ninh đàn khúc “Tướng Quân”.
Khúc nhạc này là do Tư Đồ Anh sáng tác. Nó không phải nói về một vị tướng quân nào đó mà là về chiến tranh, nói đúng hơn là về những người lính.
Phò mã của Bình Lăng công chúa chính là chỉ huy sứ dưới trướng tiết độ sứ U Châu năm đó, sau được thăng làm Vinh Uy đại tướng quân, khi mất được truy phong làm Quán Quân hầu (*). Tình cảm của Bình Lăng công chúa và phò mã rất sâu đậm. Dù trước kia công chúa chưa phải là công chúa, phò mã cũng chưa từng nạp thϊếp, trước sau chỉ có công chúa là nữ nhân duy nhất của hắn. Cho đến bây giờ, công chúa vẫn có được vinh quang tột bậc, còn phò mã lại bỏ mình trên chiến trường, vĩnh viễn không thể trở về.
(*) Quán Quân hầu: tước hiệu thời xưa, dùng để phong cho những tướng lĩnh có công lao to lớn trên chiến trường.
Lạc Tấn Vân từ bên ngoài trở về, vừa bước vào hậu viện đã nghe thấy tiếng đàn văng vẳng.
Hắn luôn không thích cuộc sống xa hoa lãng phí của các quan lại, hoàng thân quốc thích thời tiền triều nên cũng không hứng thú với cầm, kỳ, thi, họa, ca, vũ gì cả. Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn này, hắn không khỏi nhớ đến những ngày tháng tuổi trẻ khi mới vào quân doanh, đầy nhiệt huyết, quen biết rất nhiều chiến hữu cùng trang lứa, xưng huynh gọi đệ, tình cảm thân thiết như tay với chân.
Lúc đó, tâm tư mọi người đều rất đơn giản, ai cũng cảm thấy mình dũng cảm vô địch, lấy một địch trăm, chém gϊếŧ vô số quân địch.
Khi đi đến bờ hồ, tiếng đàn không còn nhẹ nhàng, tha thiết nữa mà trở nên dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống trận.
Hắn cũng nhìn thấy người đang đàn, một thân áo trắng tinh khôi, ngồi trong thủy các. Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mai bên tai nàng. Nàng vẫn điềm nhiên như không, chỉ chuyên tâm gảy những dây đàn.
Thần thái nàng trầm tĩnh, chuyên chú, tuy thân hình mảnh mai, yếu ớt nhưng lại dường như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn, từng chút từng chút rót vào dây đàn, khiến người nghe máu nóng sục sôi, như trở về chiến trường sinh tử.
Sau đó, tiếng đàn trở nên ai oán, bi thương, là nỗi đau đớn tột cùng.
Cũng giống như cảm giác của hắn khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng sau một trận chiến.
Những huynh đệ cùng hắn vào quân doanh, mười người đã chết mất sáu.
Hoá ra sinh mạng con người lại mong manh như vậy, hoá ra cái chết lại đến bất ngờ như vậy.
Từ đó về sau, hắn đã chứng kiến vô số lần sinh ly tử biệt.
Hầu như không có một trận chiến nào mà tất cả mọi người đều sống sót, dù cho đó là một trận thắng lợi vẻ vang.
Chiến công của hắn ngày càng lớn, chức vị ngày càng cao, những người hắn phải tiễn biệt cũng ngày càng nhiều.
Dần dần, trái tim hắn trở nên chai sạn. Cho dù là người thân thiết nhất hy sinh, hắn cũng chỉ nâng chén rượu tiễn biệt rồi tiếp tục chiến đấu.
Vẫn còn đau buồn sao? Đương nhiên là còn. Chỉ là hắn đã là tướng quân, là chỗ dựa của hàng vạn binh sĩ, hắn phải kiên cường.
“Cả ngươi còn biết, sao ta lại không biết? Cây đàn đó là do Lôi Tường, một nghệ nhân chế tác đàn nổi tiếng làm ra. Ta nhớ trước kia nó là của Tư Đồ tiên sinh.”
“Đúng vậy, Tư Đồ tiên sinh mấy năm trước bị bệnh nặng, biết mình không còn sống được bao lâu nên đã tặng cây đàn cho cháu gái của một người bạn, chính là A Ninh.” Thư Tĩnh Tĩnh giải thích: “Năm năm trước, khi ta gặp A Ninh, nàng ấy vừa mới được tặng cây đàn này, cả ngày vênh váo tự đắc, đuôi sắp vểnh lên trời.”
Tiết Nghi Ninh ngượng ngùng nói:
“Lúc đó còn nhỏ, đúng là có chút ngông cuồng.”
Bình Lăng công chúa nói:
“Điều đó chứng tỏ Tư Đồ tiên sinh rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi xứng đáng là chủ nhân của cây danh cầm này. Sao ngươi lại để nó trong kho hai ba năm không đàn vậy?”
“Sau khi thành thân, tâm tư không còn đặt vào chuyện này nữa, đúng là phụ lòng tốt của Tư Đồ tiên sinh.”
Lúc này, Tử Thanh ôm cây đàn đến, đặt lên bàn. Tiết Nghi Ninh cẩn thận mở túi bọc ra, để lộ cây đàn thất huyền (*) màu hồng nhạt, ánh lên sắc sơn mài, chính là cây “Minh Ngọc”.
(*) Thất huyền: Đàn có bảy dây.
Nhìn cây đàn trước mặt, lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi xao xuyến khó tả.
Cũng giống như ngày đó nhìn thấy rất nhiều Tùng Nguyệt không thấy, giống như nằm mơ thấy cố nhân đã rời xa, giống như vượt qua khoảng thời gian chia ly, trải qua hai ba năm làm dâu, nàng lại trở về những năm tháng xưa cũ.
Khi đó, nàng đã từng nghĩ mình sẽ trở thành một nghệ nhân nổi tiếng…
Tại sao lại vứt cây đàn này vào kho chứ? Là vì người nhà họ Lạc sẽ không thích, cũng là vì nàng không còn chút kỳ vọng nào vào tương lai nữa.
“Người muốn nghe khúc gì cứ nói, A Ninh nhất định sẽ đàn được.”
Bình Lăng công chúa cười đáp:
“Ta nào biết gì về đàn, khúc gì cũng được, ta đều thích nghe.”
Thư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta chỉ biết mỗi khúc “Trường Tương Tư” thôi. Thôi, muội cứ tùy ý đàn đi, muốn đàn khúc gì thì đàn, nhớ khúc nào thì đàn khúc đó.”
Tiết Nghi Ninh đàn khúc “Tướng Quân”.
Khúc nhạc này là do Tư Đồ Anh sáng tác. Nó không phải nói về một vị tướng quân nào đó mà là về chiến tranh, nói đúng hơn là về những người lính.
Phò mã của Bình Lăng công chúa chính là chỉ huy sứ dưới trướng tiết độ sứ U Châu năm đó, sau được thăng làm Vinh Uy đại tướng quân, khi mất được truy phong làm Quán Quân hầu (*). Tình cảm của Bình Lăng công chúa và phò mã rất sâu đậm. Dù trước kia công chúa chưa phải là công chúa, phò mã cũng chưa từng nạp thϊếp, trước sau chỉ có công chúa là nữ nhân duy nhất của hắn. Cho đến bây giờ, công chúa vẫn có được vinh quang tột bậc, còn phò mã lại bỏ mình trên chiến trường, vĩnh viễn không thể trở về.
Lạc Tấn Vân từ bên ngoài trở về, vừa bước vào hậu viện đã nghe thấy tiếng đàn văng vẳng.
Hắn luôn không thích cuộc sống xa hoa lãng phí của các quan lại, hoàng thân quốc thích thời tiền triều nên cũng không hứng thú với cầm, kỳ, thi, họa, ca, vũ gì cả. Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn này, hắn không khỏi nhớ đến những ngày tháng tuổi trẻ khi mới vào quân doanh, đầy nhiệt huyết, quen biết rất nhiều chiến hữu cùng trang lứa, xưng huynh gọi đệ, tình cảm thân thiết như tay với chân.
Lúc đó, tâm tư mọi người đều rất đơn giản, ai cũng cảm thấy mình dũng cảm vô địch, lấy một địch trăm, chém gϊếŧ vô số quân địch.
Khi đi đến bờ hồ, tiếng đàn không còn nhẹ nhàng, tha thiết nữa mà trở nên dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống trận.
Hắn cũng nhìn thấy người đang đàn, một thân áo trắng tinh khôi, ngồi trong thủy các. Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mai bên tai nàng. Nàng vẫn điềm nhiên như không, chỉ chuyên tâm gảy những dây đàn.
Thần thái nàng trầm tĩnh, chuyên chú, tuy thân hình mảnh mai, yếu ớt nhưng lại dường như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn, từng chút từng chút rót vào dây đàn, khiến người nghe máu nóng sục sôi, như trở về chiến trường sinh tử.
Sau đó, tiếng đàn trở nên ai oán, bi thương, là nỗi đau đớn tột cùng.
Cũng giống như cảm giác của hắn khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng sau một trận chiến.
Những huynh đệ cùng hắn vào quân doanh, mười người đã chết mất sáu.
Hoá ra sinh mạng con người lại mong manh như vậy, hoá ra cái chết lại đến bất ngờ như vậy.
Từ đó về sau, hắn đã chứng kiến vô số lần sinh ly tử biệt.
Hầu như không có một trận chiến nào mà tất cả mọi người đều sống sót, dù cho đó là một trận thắng lợi vẻ vang.
Chiến công của hắn ngày càng lớn, chức vị ngày càng cao, những người hắn phải tiễn biệt cũng ngày càng nhiều.
Dần dần, trái tim hắn trở nên chai sạn. Cho dù là người thân thiết nhất hy sinh, hắn cũng chỉ nâng chén rượu tiễn biệt rồi tiếp tục chiến đấu.
Vẫn còn đau buồn sao? Đương nhiên là còn. Chỉ là hắn đã là tướng quân, là chỗ dựa của hàng vạn binh sĩ, hắn phải kiên cường.
15
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
