0 chữ
Chương 12
Chương 12
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, đã canh tư. Nói cách khác, Tiết Nghi Ninh đã ngâm mình trong bồn tắm hơn một canh giờ.
Tử Thanh lo lắng, ngồi bên giường không dám rời đi, sợ nàng bị bệnh.
Quả nhiên, lúc trời tờ mờ sáng, nàng mơ màng tỉnh dậy, liếc mắt liền thấy mặt Tiết Nghi Ninh đỏ bừng, rất bất thường. Nàng đưa tay sờ trán, nóng ran.
Tử Thanh vội vàng đi gọi người, khi quay lại thì Tiết Nghi Ninh vừa tỉnh dậy, nhìn nàng một lúc, đột nhiên lo lắng hỏi:
“Miếng ngọc bội của ta đâu?”
Vừa nói, nàng vừa định ngồi dậy nhưng lại ho sù sụ, không còn chút sức lực nào.
Tử Thanh vội vàng ngăn nàng lại:
“Phu nhân, người bị bệnh rồi, nằm xuống trước đi. Ngọc bội nô tỳ để dưới gối rồi ạ.”
Tiết Nghi Ninh đưa tay sờ xuống gối, Tử Thanh biết nàng khó chịu nên lập tức lấy ngọc bội ra. Thấy ngọc bội, Tiết Nghi Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì đau đầu nên lại nhắm mắt lại.
Tử Thanh tò mò hỏi:
“Miếng ngọc bội này trông rất bình thường mà, sao phu nhân lại quý trọng nó vậy?”
Tiết Nghi Ninh không trả lời câu hỏi này, chỉ đưa tay sờ lên trán.
Tử Thanh không hỏi lại nữa, giải thích với nàng:
“Tối qua phu nhân ra ngoài trời lạnh về muộn, lại ngâm mình trong nước lạnh quá lâu. Nô tỳ cũng ngủ quên mất, đến khi phu nhân bị sặc nước tỉnh lại nô tỳ mới đỡ người lên giường. Có lẽ người bị cảm lạnh rồi, vừa rồi nô tỳ đã nói với Ngọc Khê, tỷ ấy đã sai người đi mời đại phu rồi.”
Tiết Nghi Ninh thật sự rất khó chịu, đầu đau như búa bổ, cả người không còn chút sức lực nào. Ho hai tiếng, nàng mới nói khó khăn:
“Nói với mẫu thân giúp ta, hôm nay ta không qua đó được.”
Tử Thanh vội vàng đáp:
“Nô tỳ đã nói rồi, phu nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng gì nữa.”
Tiết Nghi Ninh không nói gì nữa, lại chìm vào giấc ngủ.
---
Nàng bị bệnh, đến ngày thứ ba mới hạ sốt, nhưng vẫn chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả xuống giường cũng khó khăn.
Chiều ngày thứ ba, Lạc Tấn Vân đến Kim Phúc Viện thăm bệnh.
Khi Lạc Tấn Vân đến, Tiết Nghi Ninh đang ngủ, hắn liền ngồi xuống bên giường.
Thực ra, trong lòng hắn biết rõ lý do nàng đột nhiên “ngã bệnh”.
Mẫu thân vừa nói với hắn, mùng bảy tháng tư là sinh thần của nàng, hắn không nên chọn ngày này để Hạ Liễu Nhi vào cửa.
Vì vậy, hắn nhận ra nàng đang dùng cách này để phản đối.
Nhưng lúc này nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng, nằm ngủ say trong chăn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút thương xót, lại cảm thấy dường như nàng thật sự bị bệnh.
Chẳng lẽ là do đêm hôm trước về muộn, bị nhiễm lạnh?
Hắn ngồi yên lặng bên giường một lúc, nghiêng đầu sang nhìn thấy một miếng ngọc bội nhỏ nhắn bên gối nàng.
Hắn cầm miếng ngọc bội lên xem, chất ngọc đυ.c, lại rất nhẹ, giống như một miếng ngọc kém chất lượng. Hình dáng được chạm khắc trên đó giống như một con chim, giống phượng hoàng nhưng lại không phải, nhìn chung là rất thô ráp, đủ để chứng minh đây không phải là ngọc tốt.
Điều này khiến hắn bất ngờ, hắn không nghĩ rằng một gia đình giàu có như Tiết gia lại có loại ngọc kém chất lượng như vậy.
Lúc này, Tiết Nghi Ninh tỉnh dậy, thấy hắn đang cầm miếng ngọc, sắc mặt nàng hơi biến đổi, nín thở không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng ngọc.
Lạc Tấn Vân thấy vậy, lên tiếng:
“Tỉnh rồi à?”
Lần này, giọng điệu của hắn lại dịu dàng đến lạ.
Tiết Nghi Ninh gật đầu:
“Đa tạ phu quân đến thăm.”
Lạc Tấn Vân thấy nàng nhìn miếng ngọc trong tay hắn với vẻ mặt lo lắng, như thể đó là bảo vật của nàng, liền hỏi:
“Miếng ngọc này ở đâu ra vậy?”
Tiết Nghi Ninh nhỏ giọng đáp:
“Trước kia cầu được trên núi.”
Thì ra là vậy. Lạc Tấn Vân nghĩ, chắc là giống như bùa hộ mệnh, tuy rẻ tiền nhưng vì là đồ cầu được nên rất nhiều người coi trọng.
Hắn đặt miếng ngọc bội về chỗ cũ, hỏi:
“Khỏe hơn chút nào chưa?”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Đại phu nói là cảm lạnh, chắc phải vài ngày nữa mới khỏi.”
Nói xong, nàng ho hai tiếng.
Lạc Tấn Vân nói:
“Vừa rồi ta gặp mẫu thân, bị bà ấy trách mắng mới biết mùng bảy tháng tư là sinh thần hai mươi tuổi của nàng. Sao đêm hôm trước nàng không nói?”
Tiết Nghi Ninh im lặng một lúc mới đáp:
“Sinh thần của thϊếp cũng không có gì quan trọng, thϊếp không định tổ chức.”
“Vẫn nên tổ chức, có thể mời vài người bạn đến nhà chơi. Còn chuyện của Liễu Nhi, đợi đến cuối tháng tư hoặc tháng năm rồi hãy nói.”
Nghe hắn nói vậy, Tiết Nghi Ninh nhớ đến những người bạn trước kia, trong lòng không khỏi buồn bã. Những người bạn đó đều là cựu thần, giờ đã đổi triều đại, bọn họ người thì chết, người thì chạy trốn, tất cả đều không còn nữa.
Lúc này, Tử Thanh bưng thuốc đến, đỡ nàng dậy uống thuốc.
Lạc Tấn Vân chủ động đỡ nàng, cầm bát thuốc nói:
“Để ta đút nàng.”
Tử Thanh lo lắng, ngồi bên giường không dám rời đi, sợ nàng bị bệnh.
Quả nhiên, lúc trời tờ mờ sáng, nàng mơ màng tỉnh dậy, liếc mắt liền thấy mặt Tiết Nghi Ninh đỏ bừng, rất bất thường. Nàng đưa tay sờ trán, nóng ran.
Tử Thanh vội vàng đi gọi người, khi quay lại thì Tiết Nghi Ninh vừa tỉnh dậy, nhìn nàng một lúc, đột nhiên lo lắng hỏi:
“Miếng ngọc bội của ta đâu?”
Vừa nói, nàng vừa định ngồi dậy nhưng lại ho sù sụ, không còn chút sức lực nào.
Tử Thanh vội vàng ngăn nàng lại:
“Phu nhân, người bị bệnh rồi, nằm xuống trước đi. Ngọc bội nô tỳ để dưới gối rồi ạ.”
Tiết Nghi Ninh đưa tay sờ xuống gối, Tử Thanh biết nàng khó chịu nên lập tức lấy ngọc bội ra. Thấy ngọc bội, Tiết Nghi Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì đau đầu nên lại nhắm mắt lại.
“Miếng ngọc bội này trông rất bình thường mà, sao phu nhân lại quý trọng nó vậy?”
Tiết Nghi Ninh không trả lời câu hỏi này, chỉ đưa tay sờ lên trán.
Tử Thanh không hỏi lại nữa, giải thích với nàng:
“Tối qua phu nhân ra ngoài trời lạnh về muộn, lại ngâm mình trong nước lạnh quá lâu. Nô tỳ cũng ngủ quên mất, đến khi phu nhân bị sặc nước tỉnh lại nô tỳ mới đỡ người lên giường. Có lẽ người bị cảm lạnh rồi, vừa rồi nô tỳ đã nói với Ngọc Khê, tỷ ấy đã sai người đi mời đại phu rồi.”
Tiết Nghi Ninh thật sự rất khó chịu, đầu đau như búa bổ, cả người không còn chút sức lực nào. Ho hai tiếng, nàng mới nói khó khăn:
“Nói với mẫu thân giúp ta, hôm nay ta không qua đó được.”
Tử Thanh vội vàng đáp:
“Nô tỳ đã nói rồi, phu nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng gì nữa.”
---
Nàng bị bệnh, đến ngày thứ ba mới hạ sốt, nhưng vẫn chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả xuống giường cũng khó khăn.
Chiều ngày thứ ba, Lạc Tấn Vân đến Kim Phúc Viện thăm bệnh.
Khi Lạc Tấn Vân đến, Tiết Nghi Ninh đang ngủ, hắn liền ngồi xuống bên giường.
Thực ra, trong lòng hắn biết rõ lý do nàng đột nhiên “ngã bệnh”.
Mẫu thân vừa nói với hắn, mùng bảy tháng tư là sinh thần của nàng, hắn không nên chọn ngày này để Hạ Liễu Nhi vào cửa.
Vì vậy, hắn nhận ra nàng đang dùng cách này để phản đối.
Nhưng lúc này nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng, nằm ngủ say trong chăn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút thương xót, lại cảm thấy dường như nàng thật sự bị bệnh.
Chẳng lẽ là do đêm hôm trước về muộn, bị nhiễm lạnh?
Hắn cầm miếng ngọc bội lên xem, chất ngọc đυ.c, lại rất nhẹ, giống như một miếng ngọc kém chất lượng. Hình dáng được chạm khắc trên đó giống như một con chim, giống phượng hoàng nhưng lại không phải, nhìn chung là rất thô ráp, đủ để chứng minh đây không phải là ngọc tốt.
Điều này khiến hắn bất ngờ, hắn không nghĩ rằng một gia đình giàu có như Tiết gia lại có loại ngọc kém chất lượng như vậy.
Lúc này, Tiết Nghi Ninh tỉnh dậy, thấy hắn đang cầm miếng ngọc, sắc mặt nàng hơi biến đổi, nín thở không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng ngọc.
Lạc Tấn Vân thấy vậy, lên tiếng:
“Tỉnh rồi à?”
Lần này, giọng điệu của hắn lại dịu dàng đến lạ.
Tiết Nghi Ninh gật đầu:
“Đa tạ phu quân đến thăm.”
Lạc Tấn Vân thấy nàng nhìn miếng ngọc trong tay hắn với vẻ mặt lo lắng, như thể đó là bảo vật của nàng, liền hỏi:
“Miếng ngọc này ở đâu ra vậy?”
Tiết Nghi Ninh nhỏ giọng đáp:
“Trước kia cầu được trên núi.”
Thì ra là vậy. Lạc Tấn Vân nghĩ, chắc là giống như bùa hộ mệnh, tuy rẻ tiền nhưng vì là đồ cầu được nên rất nhiều người coi trọng.
Hắn đặt miếng ngọc bội về chỗ cũ, hỏi:
“Khỏe hơn chút nào chưa?”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Đại phu nói là cảm lạnh, chắc phải vài ngày nữa mới khỏi.”
Nói xong, nàng ho hai tiếng.
Lạc Tấn Vân nói:
“Vừa rồi ta gặp mẫu thân, bị bà ấy trách mắng mới biết mùng bảy tháng tư là sinh thần hai mươi tuổi của nàng. Sao đêm hôm trước nàng không nói?”
Tiết Nghi Ninh im lặng một lúc mới đáp:
“Sinh thần của thϊếp cũng không có gì quan trọng, thϊếp không định tổ chức.”
“Vẫn nên tổ chức, có thể mời vài người bạn đến nhà chơi. Còn chuyện của Liễu Nhi, đợi đến cuối tháng tư hoặc tháng năm rồi hãy nói.”
Nghe hắn nói vậy, Tiết Nghi Ninh nhớ đến những người bạn trước kia, trong lòng không khỏi buồn bã. Những người bạn đó đều là cựu thần, giờ đã đổi triều đại, bọn họ người thì chết, người thì chạy trốn, tất cả đều không còn nữa.
Lúc này, Tử Thanh bưng thuốc đến, đỡ nàng dậy uống thuốc.
Lạc Tấn Vân chủ động đỡ nàng, cầm bát thuốc nói:
“Để ta đút nàng.”
15
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
