0 chữ
Chương 3
Chương 30: Anh đúng là tên biếи ŧɦái
Ngoài cảm giác đau đớn, Văn Dĩ Sanh còn cảm thấy hơi xấu hổ, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở thơm mát của anh phả trên đỉnh đầu, mùi hương nhẹ nhàng bao quanh cô. Văn Dĩ Danh có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên ngực và cánh tay anh.
May mà có chiếc túi xách chắn ở phía trước.
— Nếu không thì bộ ngực vốn đã không "đầy đặn" của cô, sẽ bị đè bẹp hơn nữa.
Quá gần rồi, Văn Dĩ Sanh ngẩng mắt lên và thấy yết hầu của chàng trai trước mắt đang nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn mỗi nhịp thở của cô đều phả vào người anh, Văn Dĩ Sanh vô thức nín thở, quay mặt đi nhìn chỗ khác: "Không sao, lúc nãy va vào có hơi đau, nhưng giờ thì không còn đau nữa."
Ôn Chấp cúi đầu, anh có thể thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên gương mặt trắng mịn của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, sao lại đáng yêu như vậy chứ?
"Vậy là tốt rồi, thang máy nhiều người quá, có lẽ anh phải giữ tư thế này gần nửa phút nữa." Ôn Chấp nói với giọng bất đắc dĩ: "Em gái sanh sanh có giận không?"
Văn Dĩ Sanh khẽ lắc đầu, cô cũng không phải là người vô lý: "Không sao, tại nhiều người quá mà."
Văn Dĩ Sanh vừa dứt lời, Ôn Chấp lại lần nữa áp sát người vào cô, như thể ôm lấy cô, cằm anh lướt nhẹ qua những sợi tóc mềm mại của cô.
Văn Dĩ Sanh ôm chặt chiếc túi xách, cắn răng lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi: "Lại có người chen tới nữa hả?"
Ôn Chấp khẽ "Ừ" một tiếng, anh hơi ngẩng đầu, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười quyến rũ kèm chút hư hỏng.
Đây là lần đầu tiên Văn Dĩ Sanh cảm thấy thang máy di chuyển chậm như vậy, mỗi giây như một năm, sao mà vẫn còn chưa tới tầng một vậy!!
Cô đếm từng giây trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy có một vật cứng cấn vào hông mình?
Chuyện gì vậy, cô hơi ngẩn ra rồi tức giận đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Chấp.
Ôn Chấp cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Anh còn nói sao nữa! Cái đó đó!
Liên tưởng đến cơn ác mộng trước đây, Văn Dĩ Sanh chắc chắn rằng, Ôn Chấp thực sự là một tên biếи ŧɦái! Còn ở nơi công cộng như thế này nữa…!
"Em gái A Sanh?"
"Đừng gọi em như vậy, anh thật vô…"
Một bản nhạc piano nhẹ nhàng vang lên bên tai, Văn Dĩ Sanh ngẩn người, cô cảm nhận được vật cứng ở bên hông mình đang rung lên.
Lúc này Văn Dĩ Sanh mới nhận ra, anh đang đối diện với mình, cái vật đó sao có thể cấn vào hông cô như vậy được chứ?
Thứ cấn vào hông cô chỉ chiếc điện thoại trong túi quần bên phải của Ôn Chấp thôi.
Văn Dĩ Sanh: "…" Là cô có suy nghĩ biếи ŧɦái rồi.
"Anh làm sao? Vô cái gì?" Ánh mắt của chàng trai hiện lên vẻ ngây thơ vô tội.
Văn Dĩ Sanh đỏ mặt: "Anh thật vô… chắc là đói rồi, em nghe thấy bụng anh kêu."
"Thật sao?"
"Nhưng mà tại sao mặt A Sanh lại đỏ như vậy?”
"Khụ, do không khí loãng khiến em khó chịu, anh mau nhận điện thoại đi."
"Ở đây chật quá, anh không thể đưa tay xuống, em có thể giúp anh lấy điện thoại ra không?"
Văn Dĩ Sanh dựa vào góc thang máy, không gian chỗ cánh tay rộng hơn lúc nãy.
Cô rất muốn thoát ra khỏi tình huống ngượng ngùng lúc này nên đồng ý giúp đỡ.
Đầu ngón tay mềm mại mò mẫm vào túi quần của anh, lấy ra chiếc điện thoại đang đổ chuông: "Hình như là tài xế gọi đến."
Chết tiệt.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào lớp vải mỏng…
Khiến cảm giác tê dại dâng trào.
Văn Dĩ Sanh không để ý đến việc những mạch máu kỳ lạ nổi lên ở hai bên thái dương Ôn Chấp.
Trong lòng anh còn thầm mắng một câu thô tục.
May mà có chiếc túi xách chắn ở phía trước.
— Nếu không thì bộ ngực vốn đã không "đầy đặn" của cô, sẽ bị đè bẹp hơn nữa.
Quá gần rồi, Văn Dĩ Sanh ngẩng mắt lên và thấy yết hầu của chàng trai trước mắt đang nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn mỗi nhịp thở của cô đều phả vào người anh, Văn Dĩ Sanh vô thức nín thở, quay mặt đi nhìn chỗ khác: "Không sao, lúc nãy va vào có hơi đau, nhưng giờ thì không còn đau nữa."
Ôn Chấp cúi đầu, anh có thể thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên gương mặt trắng mịn của cô.
"Vậy là tốt rồi, thang máy nhiều người quá, có lẽ anh phải giữ tư thế này gần nửa phút nữa." Ôn Chấp nói với giọng bất đắc dĩ: "Em gái sanh sanh có giận không?"
Văn Dĩ Sanh khẽ lắc đầu, cô cũng không phải là người vô lý: "Không sao, tại nhiều người quá mà."
Văn Dĩ Sanh vừa dứt lời, Ôn Chấp lại lần nữa áp sát người vào cô, như thể ôm lấy cô, cằm anh lướt nhẹ qua những sợi tóc mềm mại của cô.
Văn Dĩ Sanh ôm chặt chiếc túi xách, cắn răng lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi: "Lại có người chen tới nữa hả?"
Ôn Chấp khẽ "Ừ" một tiếng, anh hơi ngẩng đầu, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười quyến rũ kèm chút hư hỏng.
Đây là lần đầu tiên Văn Dĩ Sanh cảm thấy thang máy di chuyển chậm như vậy, mỗi giây như một năm, sao mà vẫn còn chưa tới tầng một vậy!!
Chuyện gì vậy, cô hơi ngẩn ra rồi tức giận đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Chấp.
Ôn Chấp cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Anh còn nói sao nữa! Cái đó đó!
Liên tưởng đến cơn ác mộng trước đây, Văn Dĩ Sanh chắc chắn rằng, Ôn Chấp thực sự là một tên biếи ŧɦái! Còn ở nơi công cộng như thế này nữa…!
"Em gái A Sanh?"
"Đừng gọi em như vậy, anh thật vô…"
Một bản nhạc piano nhẹ nhàng vang lên bên tai, Văn Dĩ Sanh ngẩn người, cô cảm nhận được vật cứng ở bên hông mình đang rung lên.
Lúc này Văn Dĩ Sanh mới nhận ra, anh đang đối diện với mình, cái vật đó sao có thể cấn vào hông cô như vậy được chứ?
Thứ cấn vào hông cô chỉ chiếc điện thoại trong túi quần bên phải của Ôn Chấp thôi.
"Anh làm sao? Vô cái gì?" Ánh mắt của chàng trai hiện lên vẻ ngây thơ vô tội.
Văn Dĩ Sanh đỏ mặt: "Anh thật vô… chắc là đói rồi, em nghe thấy bụng anh kêu."
"Thật sao?"
"Nhưng mà tại sao mặt A Sanh lại đỏ như vậy?”
"Khụ, do không khí loãng khiến em khó chịu, anh mau nhận điện thoại đi."
"Ở đây chật quá, anh không thể đưa tay xuống, em có thể giúp anh lấy điện thoại ra không?"
Văn Dĩ Sanh dựa vào góc thang máy, không gian chỗ cánh tay rộng hơn lúc nãy.
Cô rất muốn thoát ra khỏi tình huống ngượng ngùng lúc này nên đồng ý giúp đỡ.
Đầu ngón tay mềm mại mò mẫm vào túi quần của anh, lấy ra chiếc điện thoại đang đổ chuông: "Hình như là tài xế gọi đến."
Chết tiệt.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào lớp vải mỏng…
Khiến cảm giác tê dại dâng trào.
Văn Dĩ Sanh không để ý đến việc những mạch máu kỳ lạ nổi lên ở hai bên thái dương Ôn Chấp.
Trong lòng anh còn thầm mắng một câu thô tục.
1
0
1 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
