0 chữ
Chương 24
Chương 24
Tuyên Chi nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nha đầu đôi mắt tròn xoe phản chiếu ánh nến, trong suốt sáng ngời, kinh ngạc nhìn nàng: “Tiểu thư, mặt người sao lại dính nhiều tro đen thế này? Lạ thật, lúc nãy ta còn thấy người không có mà.”
Nói xong, nàng liền tháo khăn tay ra định lau mặt giúp Tuyên Chi.
Tuyên Chi sững lại một lúc, xác định Thân Đồ Đào đã thật sự rời đi, nàng mới đưa tay nhận lấy khăn tay: “Không sao, để ta tự làm. Vừa rồi có một con mèo hoang lớn nhảy ngang qua trước mặt, chắc là vô tình quệt phải móng nó nên mới bị dính tro.”
“Vậy phải mau về rửa sạch, xem có bị trầy xước gì không mới được!” Thanh Nguyệt vội nói: “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ.” Tuyên Chi đáp lời, quay đầu nhìn lại sân viện và đại sảnh. Dưới ánh đèn l*иg, mặt đất lát đá xanh sạch sẽ, không vương chút tro đen nào. Trong đại sảnh, cha nàng đang canh giữ bên linh vị tổ phụ, hoàn toàn không hề phát giác chuyện gì vừa xảy ra bên ngoài.
Mọi thứ như thường lệ.
Trong lòng Tuyên Chi đầy nghi hoặc — Quỷ Chủ bệ hạ đến đây rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ để xem bói cho nàng và nha hoàn? Hắn đi đột ngột quá, nàng còn bao nhiêu câu hỏi chưa kịp hỏi.
Về đến viện Xuân Phi, Tuyên Chi rửa mặt xong liền cho lui hết nha hoàn, tắt đèn nghỉ ngơi. Một canh giờ sau, trong viện không còn một tiếng động, Tuyên Chi trở mình, lại mở mắt ra lần nữa.
Nàng mò mẫm ngồi dậy từ trên giường, mở cửa sổ hướng ra hoa viên, mượn chút ánh sáng yếu ớt ngoài trời để mặc y phục. Trang phục cổ nhân phức tạp, trong bóng tối, nàng phải tốn khá nhiều công sức mới mặc chỉnh tề được.
Tuyên Chi buộc tóc sơ sài, nhét đan dược bổ linh vào trong ngực, triệu hồi Cân Đẩu Vân, bay ra khỏi cửa sổ, hướng về ngoài thành.
Đêm nay là đêm không trăng, trên bầu trời chỉ có thể lờ mờ thấy một vầng trăng mảnh sắc nhọn, sao cũng lưa thưa, ánh đèn trong thành còn sáng hơn cả trời. Đến vùng ngoại thành Cửu Lê, có thể thấy ánh sáng trận pháp lúc ẩn lúc hiện do yêu ma va chạm mà thành.
Càng đến gần tường thành, theo gió đêm, càng dễ ngửi thấy mùi tanh của máu.
Trong thành đèn đuốc yên bình, nhưng ngoài thành thì không hề yên ổn. Tuyên Chi nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy ánh sáng pháp bảo và phù lục đan xen lao đi, từng chùm lửa nổ tung trên mặt đất, thiêu đốt khiến yêu ma gào rú đầy tức giận.
Tiếng gào thét sắc nhọn như muốn xé rách màng nhĩ, sóng âm nhìn thấy được bằng mắt thường nổ tung từ tâm điểm ánh lửa, phù hỏa lập tức bị dập tắt, phát ra tiếng “xì” rồi biến mất.
Tuyên Chi thấy vài bóng người rút lui cấp tốc, từ làn khói trắng bốc lên sau khi lửa tắt, một nữ tử yêu mị bước ra.
Nàng ta giơ tay lên, lè chiếc lưỡi đỏ tươi liếʍ đầu ngón tay còn vương máu, híp mắt ngẩng đầu, lộ vẻ mê say, bật cười khanh khách: “Máu đàn ông hôi chết đi được, vẫn là máu thịt đàn bà ngọt ngào thơm ngon hơn.”
Tuyên Chi trừng lớn mắt, gương mặt này, giọng nói này — chẳng phải là chị dâu của nàng sao?
Ngay sau đó, yêu ma kia vặn vẹo thân thể bước lên vài bước, nhìn về một hướng cười nói: “Phu quân, chàng thấy ta có đẹp không?”
Yêu ma chỉ cần ăn máu thịt ai, liền có thể hóa thành hình dạng của người đó.
Tuyên Khánh thoáng thấy diện mạo yêu ma kia, đồng tử co rút lại, luống cuống lục lọi trong ngực lấy ra mấy tấm phù lục ném ra. Phù giấy vàng kéo theo tia sét cắm xuống quanh yêu ma, trong chớp mắt hình thành một trận pháp dẫn lôi.
Tia chớp xanh trắng xuất hiện giữa không trung, kết thành lưới sấm giam chặt yêu ma trong đó.
Đồng thời khi ném phù, dưới cảm ứng của khế ước phu thê đồng tâm, Tuyên Khánh vội vã chạy về bên trái, lao đến sau một quán trà đổ nát, lo lắng hỏi: “Ỷ Hồng, nàng sao rồi?”
Tô Ỷ Hồng ngã rạp trên đất, nửa người đầy máu, đến thanh kiếm cũng không cầm nổi, hơi thở mong manh:
“Mau đi, rút về thành, chúng ta không phải đối thủ của nó...”
Tuyên Khánh bế ngang nàng lên, chạy ra khỏi quán trà, thì yêu ma hóa thân thành “Tô Ỷ Hồng” kia đã xé tan trận pháp, trong tay nắm cổ một tu sĩ nam, quăng mạnh đi.
Nó không liếc mắt nhìn ai khác, lao thẳng về phía phu thê Tuyên Khánh. Trong tầm mắt nhuốm máu của Tô Ỷ Hồng, thấy “một bản sao của mình” ngày càng đến gần, tay yêu ma giơ cao, từ khuỷu tay biến thành lưỡi dao sắc bén, chém bay phù lục cản đường.
Pháp thuật trên phù xé nát máu thịt nó, nhưng nó không mảy may để tâm. Tô Ỷ Hồng nhìn gương mặt giống mình bị gió chém rách nửa, lưỡi thè ra khỏi cổ họng, vẫn còn cười, đôi mắt yêu màu máu khóa chặt nàng, đầy thèm khát.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã gần như áp sát sau lưng họ.
“A Khánh!” Tô Ỷ Hồng kêu lên thảm thiết, dốc hết sức lực thoát khỏi vòng tay hắn, xoay người chắn phía sau, đẩy mạnh hắn đi: “Mau đi! Đừng lo cho ta! Nó chỉ muốn ta thôi!”
Tuyên Khánh lảo đảo vài bước rồi quay đầu lại, trơ mắt nhìn yêu ma dang tay ôm chặt Tô Ỷ Hồng vào lòng. Một nửa mặt nó be bét máu, nửa còn lại lại giống hệt người trong lòng nó, chiếc lưỡi đầy máu thè ra liếʍ lên cổ Tô Ỷ Hồng.
Tô Ỷ Hồng rút kiếm đâm vào bụng yêu ma, nhưng nó chẳng hề quan tâm. Nó chẳng hứng thú với mấy gã đàn ông hôi hám quanh đó, vừa đoạt được nàng liền nhanh chóng rút lui về phía hoang dã.
Tuyên Khánh mặt đầy máu và lệ, mắt đỏ ngầu, loạng choạng đuổi theo, gào lên: “Chặn nó lại!”
Nhưng nếu có thể chặn được thì đã không thiệt hại thảm đến thế. Khi tất cả dường như đã tuyệt vọng, từ nơi hoang dã bỗng vang lên tiếng chó sủa vang vọng.
Một con chó lớn toàn thân trắng muốt, thân hình thon dài, bốn chân mảnh mai, không biết từ khi nào đã chắn trước đường lui của yêu ma. Trông nó như chó thường, nhưng chó thường sao có thể xuất hiện ở chiến trường như thế? Đừng nói chó, cả hổ báo núi còn chẳng dám đối mặt với yêu ma.
Vậy mà con chó mảnh dẻ ấy lại không hề lùi bước, cúi thấp thân hình, nhe hàm răng sắc nhọn, gầm gừ cảnh cáo yêu ma.
Yêu ma vốn đang ngạo nghễ bỗng thật sự bị nó dọa lui, nó khựng lại, thậm chí còn lùi vài bước đầy e dè. Tuyên Khánh và mấy tu sĩ khác nhân cơ hội lao tới, vây chặt yêu ma vào giữa.
Lúc này yêu ma đã chẳng còn hình người, móng vuốt xé bụng mình, lục lọi nhét Tô Ỷ Hồng đang hôn mê vào bên trong thân thể mình.
Nói xong, nàng liền tháo khăn tay ra định lau mặt giúp Tuyên Chi.
Tuyên Chi sững lại một lúc, xác định Thân Đồ Đào đã thật sự rời đi, nàng mới đưa tay nhận lấy khăn tay: “Không sao, để ta tự làm. Vừa rồi có một con mèo hoang lớn nhảy ngang qua trước mặt, chắc là vô tình quệt phải móng nó nên mới bị dính tro.”
“Vậy phải mau về rửa sạch, xem có bị trầy xước gì không mới được!” Thanh Nguyệt vội nói: “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ.” Tuyên Chi đáp lời, quay đầu nhìn lại sân viện và đại sảnh. Dưới ánh đèn l*иg, mặt đất lát đá xanh sạch sẽ, không vương chút tro đen nào. Trong đại sảnh, cha nàng đang canh giữ bên linh vị tổ phụ, hoàn toàn không hề phát giác chuyện gì vừa xảy ra bên ngoài.
Trong lòng Tuyên Chi đầy nghi hoặc — Quỷ Chủ bệ hạ đến đây rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ để xem bói cho nàng và nha hoàn? Hắn đi đột ngột quá, nàng còn bao nhiêu câu hỏi chưa kịp hỏi.
Về đến viện Xuân Phi, Tuyên Chi rửa mặt xong liền cho lui hết nha hoàn, tắt đèn nghỉ ngơi. Một canh giờ sau, trong viện không còn một tiếng động, Tuyên Chi trở mình, lại mở mắt ra lần nữa.
Nàng mò mẫm ngồi dậy từ trên giường, mở cửa sổ hướng ra hoa viên, mượn chút ánh sáng yếu ớt ngoài trời để mặc y phục. Trang phục cổ nhân phức tạp, trong bóng tối, nàng phải tốn khá nhiều công sức mới mặc chỉnh tề được.
Tuyên Chi buộc tóc sơ sài, nhét đan dược bổ linh vào trong ngực, triệu hồi Cân Đẩu Vân, bay ra khỏi cửa sổ, hướng về ngoài thành.
Đêm nay là đêm không trăng, trên bầu trời chỉ có thể lờ mờ thấy một vầng trăng mảnh sắc nhọn, sao cũng lưa thưa, ánh đèn trong thành còn sáng hơn cả trời. Đến vùng ngoại thành Cửu Lê, có thể thấy ánh sáng trận pháp lúc ẩn lúc hiện do yêu ma va chạm mà thành.
Trong thành đèn đuốc yên bình, nhưng ngoài thành thì không hề yên ổn. Tuyên Chi nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy ánh sáng pháp bảo và phù lục đan xen lao đi, từng chùm lửa nổ tung trên mặt đất, thiêu đốt khiến yêu ma gào rú đầy tức giận.
Tiếng gào thét sắc nhọn như muốn xé rách màng nhĩ, sóng âm nhìn thấy được bằng mắt thường nổ tung từ tâm điểm ánh lửa, phù hỏa lập tức bị dập tắt, phát ra tiếng “xì” rồi biến mất.
Tuyên Chi thấy vài bóng người rút lui cấp tốc, từ làn khói trắng bốc lên sau khi lửa tắt, một nữ tử yêu mị bước ra.
Nàng ta giơ tay lên, lè chiếc lưỡi đỏ tươi liếʍ đầu ngón tay còn vương máu, híp mắt ngẩng đầu, lộ vẻ mê say, bật cười khanh khách: “Máu đàn ông hôi chết đi được, vẫn là máu thịt đàn bà ngọt ngào thơm ngon hơn.”
Ngay sau đó, yêu ma kia vặn vẹo thân thể bước lên vài bước, nhìn về một hướng cười nói: “Phu quân, chàng thấy ta có đẹp không?”
Yêu ma chỉ cần ăn máu thịt ai, liền có thể hóa thành hình dạng của người đó.
Tuyên Khánh thoáng thấy diện mạo yêu ma kia, đồng tử co rút lại, luống cuống lục lọi trong ngực lấy ra mấy tấm phù lục ném ra. Phù giấy vàng kéo theo tia sét cắm xuống quanh yêu ma, trong chớp mắt hình thành một trận pháp dẫn lôi.
Tia chớp xanh trắng xuất hiện giữa không trung, kết thành lưới sấm giam chặt yêu ma trong đó.
Đồng thời khi ném phù, dưới cảm ứng của khế ước phu thê đồng tâm, Tuyên Khánh vội vã chạy về bên trái, lao đến sau một quán trà đổ nát, lo lắng hỏi: “Ỷ Hồng, nàng sao rồi?”
Tô Ỷ Hồng ngã rạp trên đất, nửa người đầy máu, đến thanh kiếm cũng không cầm nổi, hơi thở mong manh:
“Mau đi, rút về thành, chúng ta không phải đối thủ của nó...”
Tuyên Khánh bế ngang nàng lên, chạy ra khỏi quán trà, thì yêu ma hóa thân thành “Tô Ỷ Hồng” kia đã xé tan trận pháp, trong tay nắm cổ một tu sĩ nam, quăng mạnh đi.
Nó không liếc mắt nhìn ai khác, lao thẳng về phía phu thê Tuyên Khánh. Trong tầm mắt nhuốm máu của Tô Ỷ Hồng, thấy “một bản sao của mình” ngày càng đến gần, tay yêu ma giơ cao, từ khuỷu tay biến thành lưỡi dao sắc bén, chém bay phù lục cản đường.
Pháp thuật trên phù xé nát máu thịt nó, nhưng nó không mảy may để tâm. Tô Ỷ Hồng nhìn gương mặt giống mình bị gió chém rách nửa, lưỡi thè ra khỏi cổ họng, vẫn còn cười, đôi mắt yêu màu máu khóa chặt nàng, đầy thèm khát.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã gần như áp sát sau lưng họ.
“A Khánh!” Tô Ỷ Hồng kêu lên thảm thiết, dốc hết sức lực thoát khỏi vòng tay hắn, xoay người chắn phía sau, đẩy mạnh hắn đi: “Mau đi! Đừng lo cho ta! Nó chỉ muốn ta thôi!”
Tuyên Khánh lảo đảo vài bước rồi quay đầu lại, trơ mắt nhìn yêu ma dang tay ôm chặt Tô Ỷ Hồng vào lòng. Một nửa mặt nó be bét máu, nửa còn lại lại giống hệt người trong lòng nó, chiếc lưỡi đầy máu thè ra liếʍ lên cổ Tô Ỷ Hồng.
Tô Ỷ Hồng rút kiếm đâm vào bụng yêu ma, nhưng nó chẳng hề quan tâm. Nó chẳng hứng thú với mấy gã đàn ông hôi hám quanh đó, vừa đoạt được nàng liền nhanh chóng rút lui về phía hoang dã.
Tuyên Khánh mặt đầy máu và lệ, mắt đỏ ngầu, loạng choạng đuổi theo, gào lên: “Chặn nó lại!”
Nhưng nếu có thể chặn được thì đã không thiệt hại thảm đến thế. Khi tất cả dường như đã tuyệt vọng, từ nơi hoang dã bỗng vang lên tiếng chó sủa vang vọng.
Một con chó lớn toàn thân trắng muốt, thân hình thon dài, bốn chân mảnh mai, không biết từ khi nào đã chắn trước đường lui của yêu ma. Trông nó như chó thường, nhưng chó thường sao có thể xuất hiện ở chiến trường như thế? Đừng nói chó, cả hổ báo núi còn chẳng dám đối mặt với yêu ma.
Vậy mà con chó mảnh dẻ ấy lại không hề lùi bước, cúi thấp thân hình, nhe hàm răng sắc nhọn, gầm gừ cảnh cáo yêu ma.
Yêu ma vốn đang ngạo nghễ bỗng thật sự bị nó dọa lui, nó khựng lại, thậm chí còn lùi vài bước đầy e dè. Tuyên Khánh và mấy tu sĩ khác nhân cơ hội lao tới, vây chặt yêu ma vào giữa.
Lúc này yêu ma đã chẳng còn hình người, móng vuốt xé bụng mình, lục lọi nhét Tô Ỷ Hồng đang hôn mê vào bên trong thân thể mình.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
