TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Tuyên Chi bay về phía thần miếu, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy trong miếu có tu sĩ qua lại, đang khiêng ra ngoài những mảnh tàn tích của tượng thần bị vỡ, đó hẳn là vị thần từng che chở cho thành Cửu Lê trước kia.

Linh lực trong cơ thể nàng dần dần cạn kiệt, mây dưới mông Cân Đẩu Vân cũng bắt đầu tan ra, Tuyên Chi nắm tai Cân Đẩu Vân quay về, chui qua cửa sổ, vừa rơi vào trong phòng thì Cân Đẩu Vân cũng tan biến hoàn toàn.

Tuyên Chi quay đầu nhìn đồng hồ nước: “Một canh giờ.”

Linh lực hiện giờ của nàng chỉ đủ để Cân Đẩu Vân tồn tại một canh giờ. Vậy nếu nàng ở trạng thái linh lực đầy đủ, thì thời gian mà Hao Thiên Khuyển xuất hiện cũng chắc hẳn tầm đó.

Nàng không thử lại, chỉ đưa thần thức tiến vào thần phù, đi dạo quanh đạo tràng của Nhị Lang Chân Quân, trên núi hiện ra một hồ nước xinh đẹp, nước hồ chảy từ đỉnh núi xuống, róc rách đổ xuống dưới, thần miếu nằm giữa trung tâm hồ.

Dưới ánh sáng thần quang ở bệ thờ trong miếu, Hao Thiên Khuyển thân hình thon dài, một chân giơ cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế như đang tựa sát bên chân một người. Đôi mắt của nó sinh động như thật, ánh mắt rơi đúng vào vòng thần quang rực rỡ kia.

Tuyên Chi chua xót nghĩ: "Là ta quá kém, không đủ năng lực thỉnh luôn cả chủ nhân của ngươi đến, khiến chú chó phải cô đơn thế này."

Nàng chắp tay hành lễ, bái ba bái rồi mới tò mò đưa tay sờ vào Hao Thiên Khuyển, tượng thần kia lạnh mát khi chạm vào, như được tạc từ ngọc thạch.

Tuyên Chi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, liền rút thần thức khỏi thần phù, vừa mở mắt đã thấy một tiểu nha hoàn mặt tròn mắt to bưng một cái khay bước vào, vừa thấy nàng liền mắt sáng lên, lanh lảnh nói: “Tiểu thư, người vừa rồi đi đâu vậy? Làm nô tỳ tìm mãi.”

“Buồn bực quá, ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút.” Tuyên Chi ngồi xuống bên bàn, nhớ lại tên của nha đầu này, nàng từng hầu hạ trong viện này từ trước.

Thanh Nguyệt “A” một tiếng: “Tiểu thư ra ngoài sao không gọi bọn nô tỳ theo cùng.”

Tuyên Chi cười cười: “Không sao đâu, ta chỉ đi dạo hít thở chút không khí thôi. Đây là gì vậy?” Nàng chuyển chủ đề, nhìn về bát sứ đựng thứ nước thuốc màu hổ phách, từ lúc nha đầu bước vào, một mùi đắng quen thuộc đã xộc vào mũi nàng.

Thanh Nguyệt bưng bát thuốc đến trước mặt nàng: “Tiểu thư nửa canh giờ trước đã phải uống thuốc rồi, nô tỳ tìm không thấy người, lại phải hâm nóng lại lần nữa.”

Tuyên Chi lập tức xụ mặt, Thanh Nguyệt mím môi cười, đưa thêm một đĩa mứt quả: “Tiểu thư uống một hơi hết luôn, rồi ngậm một viên mứt, sẽ không đắng đâu.”

Đến tối, Tuyên Chi được gọi đến viện chính dùng bữa, món ăn phong phú, toàn là các món thanh đạm dễ tiêu.

Tuyên mẫu kéo nàng ngồi bên cạnh: “Mau ăn đi, đều là những món con thích ăn đó.”

Tuyên Chi nhìn quanh: “Chỉ có con với mẫu thân thôi sao? Phụ thân và ca ca đâu ạ?”

“Phụ thân con đang họp với các tộc lão trong thành. Ca ca con với đại tẩu là tu sĩ, giờ tượng thần sụp rồi, đêm nay phải lên tường thành canh giữ, phòng ngừa tà ma xâm nhập.”

Tà ma là loại sinh vật thích âm khí, về đêm hoạt động mạnh nhất, mặt trời lên thì sẽ chui xuống lòng đất.

Tuyên Chi nhíu mày: “Giờ có nhiều tà ma vây quanh Cửu Lê không?”

“Mẫu thân làm sao biết được mấy chuyện đó, chỉ có hỏi ca con mới rõ.” Tuyên mẫu múc cho nàng một muỗng canh trứng, thấy nàng có vẻ lo lắng, thì an ủi: “Trong thành vẫn bình yên, chẳng có chuyện gì lạ, chắc là không nhiều đâu, ca con có thể lo được, con đừng lo.”

Tuyên Chi gật đầu, tính ăn xong sẽ lén ra ngoài xem thử tà ma trông như thế nào.

Đồng thời, nàng cũng muốn kiểm chứng thử, nếu đúc tượng thần Đại Thánh và Nhị Lang Thần, những thần linh đến từ thế giới khác như vậy, liệu có thật sự trấn áp được tà ma, bảo hộ thành Cửu Lê không?

Nếu không thể, nàng sẽ phải nghĩ cách khác.

Sau khi dùng bữa tối ở viện chính xong, Tuyên Chi đang định rời đi thì đúng lúc gặp phụ thân trở về sau buổi nghị sự, liền đứng bên đợi một chút.

Tuyên phụ được Tuyên mẫu giúp thay y phục thường ngày, từ phòng trong bước ra, ngồi xuống ghế chủ vị, lau tay xong, nhấp một ngụm trà rồi mới gọi nàng lại: “Ngồi đi, thân thể con thế nào rồi?”

“Tạ phụ thân quan tâm, con đã không sao rồi ạ.” Tuyên Chi dịu dàng đáp.

Tuyên phụ cẩn thận quan sát nàng một lượt, thấy sắc mặt quả thật tốt hơn nhiều, liền gật đầu nói: “Vậy thì tốt.” Ông im lặng một lúc, tay cầm nắp chén trà nhẹ nhàng gạt lá trà nổi trên mặt nước, rồi nói tiếp: “Thân thể con đã đỡ rồi, lát nữa cùng phụ thân đến linh đường, thắp hương bái tế tổ phụ cho đàng hoàng.”

Tuyên Chi gật đầu, Tuyên phụ lại nói: “Con không cần giữ linh, bái xong thì về nghỉ ngơi cho khỏe. Sáng sớm mai phụ thân sẽ dẫn con lên núi Khấn Thần, mời họa sư thần miếu vẽ tượng thần. Sau khi tượng hoàn thành, còn phải tổ chức nghi lễ thỉnh thần, toàn bộ quá trình đều cần con tham dự, không thể có sai sót gì.”

Xem ra, họ đã chấp nhận thần linh của nàng. Tuyên Chi không lấy gì làm bất ngờ, giờ thành Cửu Lê không còn thần trấn giữ, càng kéo dài chỉ càng nguy hiểm thêm, dù thần linh của nàng không có tên trên thần phổ, nhưng có còn hơn không.

Tuyên Chi thầm tò mò, không biết phụ thân đã giải thích thế nào với các gia tộc trong thành về việc nàng trở về một mình, mà nhà họ Vân lại không giữ lời hứa. Nhưng rõ ràng phụ thân không muốn nhắc tới chuyện đó, nàng cũng không hỏi nhiều.

Tuyên Chi theo cha đến đại sảnh bái tế tổ phụ xong thì trời đã khuya, nàng đi xuống các bậc thềm, khi tới sân trước đại sảnh thì một luồng gió lạnh bỗng dưng nổi lên.

Cơn gió âm u này quái dị vô cùng, vang lên tiếng hú rít, cuốn theo bóng cây lay động, mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ không biết từ khi nào lại phủ đầy tro giấy, tro giấy bị gió cuốn bay đầy trời, thoáng chốc như sương mù dày đặc phủ xuống.

Tuyên Chi dừng bước, nàng biết ngay Thân Đồ Đào sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy. Xem ra nơi này chính là chỗ Tuyên Khánh đốt kiệu hoa, lại ngay trước đại sảnh nữa chứ.

Nàng quay đầu nhìn về đại sảnh, động tĩnh lớn như vậy mà đèn lửa trước sảnh không hề lay động, người trong sảnh, cả cha nàng lẫn gia nhân đều không hay biết gì.

Thanh Nguyệt cầm đèn l*иg, xuyên qua lớp tro giấy như sương mù đen đặc, đèn trong tay lay động, nàng vội đưa tay che lại, quay đầu nói: “Tiểu thư, đêm nay có vẻ nổi gió, người còn chưa khỏe hẳn, không thể để bị nhiễm lạnh được, mau về phòng thôi.”

Nhìn vẻ mặt của nàng, hiển nhiên là không nhìn thấy tro tàn đang lơ lửng giữa không trung xung quanh.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.