TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Vâng.” Mọi người gật đầu, con ngươi đen láy đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt cứng đờ như được vẽ lên vậy, dù có xinh đẹp đến mấy cũng khiến người ta rợn tóc gáy. Tuyên Chi âm thầm xoa xoa cánh tay nổi da gà, tiếp tục hỏi: “Vậy bình thường đều là các ngươi hầu hạ Quỷ Chủ bệ hạ sao?”

Thiền Nô đáp: “Bệ hạ rất ít khi sai người hầu hạ.”

Tuyên Chi trầm mặc một lúc, thăm dò hỏi: “Không biết ta là vị nương nương thứ mấy của các ngươi?”

Thiền Nô đáp không do dự: “Bẩm nương nương, người là vị đầu tiên.”

Tuyên Chi lặng lẽ. Nàng biết Thân Đồ Đào có hứng thú với thần linh mà nàng triệu hồi, dù có muốn giữ nàng lại bên mình cũng không đến mức phải thành thân. Là Bắc Minh chi quân, một Quỷ Chủ đứng đầu một phương, hôn nhân của hắn không thể nào qua loa như vậy.

Thân Đồ Đào là ác thần, tà thần trong nguyên tác... Tóm lại, trong truyện gốc chẳng có từ nào dùng để miêu tả hắn một cách tích cực. Mỗi lần xuất hiện cùng phản diện là y như rằng kéo theo một trận huyết vũ tinh phong, sinh tử của người khác nằm trong một ý nghĩ của hắn, khó đoán, ngang tàng đến cực điểm.

Đến cuối cùng, ngay cả phản diện triệu hồi hắn cũng không chịu nổi tính khí điên cuồng của hắn, đành phải bắt tay hòa giải với nam chính để cùng nhau tiêu diệt hắn.

Lấy một người như vậy... nghĩ thôi cũng thấy đoản mệnh. Còn không bằng lấy Vân Tri Thận – tên vô dụng kia ít ra còn dễ đối phó hơn chút.

Tuyên Chi phân ra một tia thần thức, cuống cuồng tìm kiếm trong thần phù, nhưng linh lực đã cạn kiệt, hoàn toàn không đủ để đốt hương mời thần.

Tạm thời không trốn được, nàng đành chấp nhận số phận mà dò hỏi Thiền Nô về sở thích của Quỷ Chủ bệ hạ, mong rằng khi đối mặt với tên tà thần hung ác đó, mình có thể có thêm chút đảm bảo để sống lâu hơn.

Nhưng những Thiền Nô này cũng không biết nhiều, bình thường nếu không có lệnh, bọn họ đều giữ nguyên hình ở trong núi này, rất ít khi hóa thành người.

Tuy vậy, trên đường đi, nàng vẫn moi được một chút thông tin từ những Thiền Nô luôn trả lời răm rắp.

Hiện tại nàng đang ở trên một ngọn núi tên là Độ Hư, là ngọn núi duy nhất của Bắc Minh, nằm ở trung tâm Bắc Minh. Cung điện của Quỷ Chủ được xây trên đỉnh núi này. Mấy vạn năm qua, chỉ có Thân Đồ Đào và các Thiền Nô sinh sống trên phần sườn núi trở lên, trong cung điện của Minh Đế. Tương Chiêu và Úc Hội, hai vị Diêm Ty chưởng quản quỷ môn Bắc Minh, cư trú ở lưng chừng núi Độ Hư.

Thiền Nô dẫn nàng vào một cung điện, cởi bộ áo cưới ướt sũng trên người nàng, chuẩn bị hầu hạ nàng tắm rửa.

Tuyên Chi quấn áo trong, thử nước trong bồn tắm, lạnh đến tê dại, mặt nước còn bốc lên sương trắng. Thì ra không chỉ mỗi Quỷ Chủ bệ hạ là ma thích ngâm nước lạnh, tắm nước lạnh có khi là truyền thống của Bắc Minh.

“Phiền các tỷ tỷ, có thể đun ít nước nóng không?” Tuyên Chi run rẩy hỏi, răng va vào nhau lập cập.

Thiền Nô không hỏi lý do, nàng nói sao thì làm vậy, hoàn toàn hành động theo mệnh lệnh.

Không lâu sau, nước lạnh trong bồn được thay, Thiền Nô không phân biệt được nhiệt độ, Tuyên Chi đành tự mình thử nước bên mép bồn. Đến khi thấy nước đủ ấm, nàng mới cởϊ áσ bước vào bồn.

Tuyên Chi không quen bị hầu hạ, chỉ gọi họ đứng canh bên ngoài.

Bắc Minh âm u lạnh lẽo, nàng bị rét suốt dọc đường, ngâm mình trong bồn nước ấm khá lâu mới xua tan được cảm giác tê cóng, cơ thể dần thả lỏng, đầu óc cũng bắt đầu lâng lâng.

Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, khi sắp không chịu nổi mà muốn nhắm mắt lại, trong làn hơi nước mờ ảo bỗng xuất hiện một bóng người.

Tiếng nước khuấy động vang bên tai, những gợn sóng dập dềnh vỗ lên ngực, Tuyên Chi giật mình, mở to mắt, lập tức tỉnh táo trở lại.

Gương mặt Thân Đồ Đào hiện lên trong đôi mắt trừng to của nàng, hắn mặc y phục chỉnh tề, cứ thế bước thẳng vào bồn tắm, khom người xuống, mái tóc bạc trắng buộc cao bằng ngọc quan đen rũ xuống một lọn bên tai, đôi mắt đỏ rực ánh lên ánh sáng như sao trăng, như yêu quái quyến rũ hút hồn người trong đêm tối, hắn nói với nàng: “Dẫn ngươi đi xem náo nhiệt.”

Các Thiền Nô đứng cúi đầu ở góc phòng, đúng nghĩa "im như ve mùa đông".

Tuyên Chi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt sáng của hắn, vẻ mặt đầy hoang mang, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, vội vàng đưa tay ôm lấy người: “Không, ta không muốn xem náo...”

Bệ hạ, thật sự chúng ta chưa thân đến mức phải nắm tay nhau đi xem náo nhiệt đâu!

Lời còn chưa dứt, đã bị Thân Đồ Đào túm tay lôi từ trong nước ra, Tuyên Chi vội la lên: “Áo, cho ta mặc thêm áo!”

Thân Đồ Đào khẽ nhấc ngón tay, không biết từ đâu túm lấy một chiếc áo khoác phủ lên người nàng, cứ thế mang nàng ra khỏi cung điện, phi thân lên không trung.

Tuyên Chi bị gió tạt tơi tả, nước mắt theo gió mà bay. Tuy trong xương cốt nàng đúng là mang dòng máu thích hóng chuyện của dân tộc Trung Hoa, nhưng không phải kiểu bị ép đi hóng thế này!

Bị ép đi xem náo nhiệt – chẳng có gì là náo nhiệt cả.

Một lúc lâu sau, chân họ đạp lên mặt đất.

Lực siết ở eo buông lỏng, Tuyên Chi ôm chặt áo khoác, cột lại qua loa, chân trần đứng trên nền đá gồ ghề, mở mắt quan sát xung quanh. Đây giống như một tế đàn, các khe đá trên tế đàn mọc đầy rêu phong và cỏ dại, phong hóa nặng, bốn phía là những cột đá gãy đổ, ở giữa có đặt một cái đỉnh tế lễ, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Bốn phía nhìn quanh không thấy bóng dáng ai, dường như lơ lửng giữa không trung.

Tuyên Chi tóc tai rũ rượi, tóc dài ướt đẫm dính chặt vào lưng, bị gió mạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, lạnh đến mức sắp đông thành cục đá.

Ở đây chẳng có lấy một cái bóng ma, xem náo nhiệt gì chứ? Thân Đồ Đào căn bản là muốn nàng chết, chẳng lẽ nàng chính là cái “náo nhiệt” trong miệng hắn sao?

Thân Đồ Đào kéo nàng ra ngoài, áo khoác quá dài, Tuyên Chi loạng choạng, suýt nữa ngã mấy lần. Thân Đồ Đào dứt khoát nhấc nàng lên, đặt nàng lên rìa tế đàn, ngón tay lạnh lẽo kẹp sau gáy nàng, ấn xuống dưới, vui vẻ nói: “Ngươi xem, bên dưới rất náo nhiệt.”

Một cách kỳ lạ, dù trời tối u ám, tro giấy vẫn bay đầy trong không trung, nhưng từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ núi Độ Hư. Núi Độ Hư nở đầy hoa đào, tựa như một đám mây ráng rơi giữa đại địa đen tối, hoặc như một đám lửa rừng cháy bùng lên trong hoang dã.

Ở rìa mảng màu ráng ấy, là vô số bóng đen chen chúc ùa đến.

Tuyên Chi từ tim đến da thịt đều tê dại – những bóng ma ấy cuồn cuộn như thủy triều, lớp này chưa dứt, lớp khác đã tràn lên, ùn ùn kéo đến tấn công núi Độ Hư. Nơi hoa đào trên núi giao thoa với bóng ma, là một đường máu kéo dài đến chân núi.

8

0

2 tháng trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.