Chương 15
Ngạo kiều như thế là không thể được
Sở Phong thật đúng là phiền muộn, dùng lực thì sợ làm đau Sở Tích Tuyết, không dùng sức thì hắn lại nhanh bị ngạt chết.
“Tốt tốt tốt, Sở Tích Tuyết, ta nhận thua ta nhận thua, ngươi trâu ngươi lợi hại, tranh thủ thời gian buông ra chứ sao.” Sở Phong nâng hai tay lên làm ra tư thế đầu hàng .
Trong lòng Sở Tích Tuyết lộ ra ý cười như tinh linh , cười đùa nói: “Muốn ta buông ra cũng được, ngươi cầu ta.”
“Móa, ta thế nhưng là ca ngươi, để cho ta cầu ngươi, ngươi không sợ bị sét đánh à.”
“Không sợ.”
“Sở Tích Tuyết, ngươi. . . Được được được, coi như ta sợ ngươi, ta cầu ngươi, cái này được rồi đi.”
Sở Phong bị thân thể mềm mại cùng mùi thơm cơ thể của Sở Tích Tuyết làm cho không chịu được, nhiệt huyết trong người rục rịch, cái này hoàn toàn là phản ứng sinh lý bình thường, Sở Phong có thể bảo chứng hắn không có phản ứng tâm lý . . .
Ngạch, không biết có người tin hay không .
“Hì hì ~ cái này còn tạm được, bản thiếu nữ hôm nay tha cho ngươi một mạng, nhìn ngươi lần sau có dám khi phụ ta hay không.” Sở Tích Tuyết ngạo kiều nói.
Cảm giác được Sở Tích Tuyết rốt cục buông ra ma trảo, Sở Phong rời đi thân thể của Sở Tích Tuyết, trong nháy mắt toàn thân nhẹ nhõm, phốc phốc thở ra một ngụm khí lớn, như là thu hoạch được tân sinh.
Sở Phong dùng ánh mắt ác ý liếc Sở Tích Tuyết một chút, tức giận nói: “Xú nha đầu, ngươi chờ đó cho ta, nay trời quá muộn, coi như số ngươi gặp may, tạm thời treo cái Bài Miễn Chiến tha cho ngươi khỏi chết.”
“Ai sợ ai, Sở Phong, có năng lực ngươi đừng chạy nha.”
Sở Tích Tuyết trải qua một phen “Kịch chiến” vừa rồi, khuôn mặt nhỏ còn trong trắng lộ hồng, như trái táo chín mọng, bỗng nhiên nàng phát hiện cái gì, cúi đầu chỉ trướcngực mình hoảng sợ nói: “A, Sở Phong, ngươi xem một chút ngươi làm chuyện tốt gì, nước bọt đều chảy vào phía trên y phục của ta, ngươi từ chỗ nào đến nhiều nước bọt như vậy nha! !”
Vừa mới cùng Sở Phong chiến đấu quá đầu nhập, Sở Tích Tuyết lúc này mới nhận thức muộn màng nàng vừa rồi đến cùng đã làm chuyện tốt gì, hồi tưởng lại trước ngực trước đó truyền đến từng trận dị dạng, cái cổ như tuyết trắng của Sở Tích Tuyết trong nháy mắt nhiễm lên một tầng hồng hà, quả thực đẹp như họa.
“Ây. . . Vậy cũng không liên quan tới ta, ai để ngươi ôm chặt như thế, ta còn không có tìm ngươi bồi thường phí tổn thất tinh thần đây, hai ta hòa nhau!”
Sở Phong không có phát hiện ra dị dạng của Sở Tích Tuyết, có điểm chột dạ vội vàng rời đi phòng nàng.
Về đến đại sảnh, Sở Phong còn có chút chột dạ, hắn lại một lần nữa cường điệu, hắn tuy có phản ứng sinh lý, nhưng, tuyệt đối không có phản ứng tâm lý . . . A?
Móc ra sách giáo khoa, Sở Phong chuẩn bị bắt đầu làm bài tập, môn học khác hắn ngược lại không quan trọng, nhưng hóa học của lão yêu bà hắn nhất định phải làm, nếu không hắn vốn là ở lại trường xem xét, lại để cho lão yêu bà bắt lấy bím tóc mấy lần, cái ngày tốt kia liền hết.
Để Sở Phong phiền muộn là, hắn có lòng không đủ lực a, hai năm không hảo hảo lên lớp, đối mặt với một hệ liệt đề mục hóa học rắc rối phức tạp, nếu không lợi dụng hệ thống học tập kỹ năng phương diện hóa học, hắn chỉ có phần cắn đầu bút gãi lỗ tai bị ngược .
“Mời viết ra tất cả nguyên lý phương trình vật chất cùng phản ứng hóa học có thể làm Potassium Permanganate phai màu. . . Em gái ngươi, cái quỷ gì ~ “
Sở Phong một cái đầu hai cái lớn, quả thực bị ngược đến thương tích đầy mình.
Bệnh đục thủy tinh thể thấy không rõ, ánh mắt Potassium Permanganate . . .
Phương trình hoá học Sở Phong không nhớ rõ, cải biến lời quảng cáo, chơi vè ác thuận miệng nào đó trên internet hắn lại là thuộc làu.
Sau hai mươi phút. . .
“Sở Tích Tuyết, ngươi đi ra một chút!” Vô kế khả thi nhìn bài thi vẫn y nguyên trắng tinh , Sở Phong dự định thỉnh cầu ngoại viện.
“Sở Phong, người ta đều muốn ngủ, còn gọi người ta làm gì, thật đáng ghét.”
Sở Tích Tuyết lúc này đã đổi một thân đồ ngủ màu trắng bằng tơ mỏng, đem thân thể mê người có lồi có lõm phác hoạ phát huy vô cùng tinh tế, tóc dài chưa chải vuốt tản mát trên vai, phối hợp với khuôn mặt thanh thuần ngọt ngào, thuần khiết giống đóa Bách Hoa, nàng một bên xoa đôi mắt đẹp một bên đi về phía đại sảnh, trong miệng còn thì thào lẩm bẩm biểu đạt nàng không cao hứng.
“Tới tới tới, bút cho ngươi, ngươi đến viết.” Sở Phong hướng Sở Tích Tuyết phất tay.
Sở Tích Tuyết giật mình khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đi một vòng vây quanh bên người Sở Phong, kinh ngạc nói: “Oa, ngươi sẽ còn làm bài tập, ta có phải là nhìn thấy một cái Sở Phong giả không a?”
Đậu đen rau muống! Làm nhục, đây là trần trụi làm nhục!
Sở Phong lập tức thì vịn mặt, hừ hừ nói: “Sở Tích Tuyết, ngươi có ý tứ gì a, muốn tạo phản có phải hay không, viết hay không viết nói một câu.”
“Ha ha ha. . .”
Sở Tích Tuyết nhịn không được cười vài tiếng, phát hiện mặt Sở Phong đều nhanh đen thành Bao Công, tranh thủ thời gian che miệng, nói: “Muốn ta viết cũng được, có điều. . .”
“Thức ăn ngoài ngày mai ta tới cầm.” Sở Phong sao có thể không biết tâm tư nhỏ của Sở Tích Tuyết, thẳng thắn trực tiếp đoạt đáp.
“Không được, tháng này đều do ngươi tới cầm.”
“Không bàn nữa, nhiều nhất là một tuần!”
“Nửa tháng!”
“Một tuần rưỡi!”
“. . .”
Hai huynh muội bắt đầu ngay tại chỗ lên giá đầy trời trả tiền dưới dất, đây đều là chuyện thường ngày.
Hai người đạt thành hiệp thương xong, Sở Phong liền ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã nhìn truyền hình, Sở Tích Tuyết thì là ngồi xuống thay Sở Phong viết bài thi hóa học .
Nhà có một muội như có một bảo bối, nếu muội muội vẫn là học bá bên trong học bá, cái này có thể bớt cho Sở Phong không ít khí lực. . . Chỉ bất quá cái muội muội này quá không nghe lời, xem ra cần phải dạy dỗ dạy dỗ nhiều mới được.
“Viết xong.”
Cái mông của Sở Phong còn không có đem ghế sô-pha ngồi ấm, thì một tiếng gọi to duyên dáng của Sở Tích Tuyết thình lình truyền đến .
“Viết xong? Lúc này mới vài phút?” Sở Phong nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói.
“bài thi này của ngươi đều là đề hóa học cơ sở của cao trung, 99% ta đều làm qua, ai. . . Những thứ đề mục nhỏ này còn muốn làm phiền bản thiếu nữ xuất thủ, thật sự là lãng phí thời gian của ta.” Sở Tích Tuyết lắc đầu thở dài.
“Uy ~ Sở Tích Tuyết, ta nói ngươi có thể đừng phách lối như vậy hay không, tin hay không ca ngươi trong vòng một tháng sẽ trở thành học bá có thể treo ngươi lên đánh ?”
Sở Phong khó chịu, tuy hắn biết Sở Tích Tuyết đang nói thật, nhưng nhìn bộ dáng ngạo kiều ngẩng lên cái cằm kia của Sở Tích Tuyết, rõ ràng đang nói: Sở Phong, ngươi không được mà ~
“Sở Phong. . . Trời tối đen như mực, làm phiền ngươi đừng lại khoác lác a, nếu như đem trâu thổi lên trời che khuất ánh trăng, trời liền muốn càng thêm đen rồi.”
Sở Tích Tuyết cười đùa đùa nghịch, cái này khiến Sở Phong không thể nhịn được nữa.
“Tốt, Sở Tích Tuyết, ngươi chờ đó cho ta, đến thời điểm ta sẽ để ngươi đi cầu ta dạy ngươi làm bài.” Sở Phong bi phẫn nói.
“Tốt lắm, hi vọng đừng để ta chờ đến lúc bông hoa đều rụng nha.”
Cái mũi Sở Phong hừ một tiếng, trở lại gian phòng của mình đánh răng rửa mặt sau đó nhảy lên giường ngủ đi.
Nha, cái đuôi của xú nha đầu này đều nhanh vểnh lên trời, ngạo kiều như thế là không thể được, sớm muộn phải dạy dỗ nàng thật tốt một trận!
. . .
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong trở lại phòng học, sau khi ngủ liền hai tiết khóa liền bị một đám bạn xấu lại đẩy lại cãi lộn làm cho tỉnh lại.
“Đại sư huynh, còn ngủ cái rắm a ngủ, nắng đã chiếu đến đít, mấy cái tiết này là khóa thể dục, là thời điểm rất tốt để lên đường lên đường a!”
Đám người này là bạn bè tốt của Sở Phong, bởi vì tính cách hoặc là bề ngoài đặc thù, tạo thành “tổ bốn người Tây Du”, đứng đầu là nam sinh thật cao gầy gò, gọi là Triệu Đông Cường, ngoại hiệu Đường Tăng. Trừ cái đó ra còn đứng hai tên nam sinh khác, một cái hình thể béo như một chiến xa hình người, gọi là Khổng Đại Bảo, ngoại hiệu Nhị sư huynh. Một nam sinh khác có kích thích tố sinh dục quá nhiều, trên mặt lông tóc rậm rạp gọi Dương Hầu, tự nhiên chính là Tam sư đệ.
Tuy Sở Phong cùng Tôn Ngộ Không hoàn toàn không hợp, nhưng dưới áp lực bức bách của ba người đành bất đắc dĩ thỏa hiệp. . .
Đương nhiên, đồng dạng bị “Vu oan giá hoạ”, còn có Nhị sư huynh.
“Lại đi? Ta không quá muốn đi.” Sở Phong đứng lên, không quá tình nguyện.
“Ta nói Sở Phong, con đường đi lấy kinh gian nguy, nhưng tiền đồ là ánh sáng, chúng ta nhất định không được sợ gian hiểm, phóng tới thắng lợi Bỉ Ngạn, chỉ có dạng này mới có thể. . .” Triệu Đông Cường phát huy bản chất Đường Tăng của mình, bắt đầu lải nhải líu lo không ngừng.
“Dừng lại dừng lại, ta chịu phục!”
Sở Phong tức giận kêu Triệu Đông Cường dừng lại, nhìn ánh mắt khát vọng của Khổng Đại Bảo cùng Dương Hầu, bất đắc dĩ nói: “Được, lại cùng các ngươi điên một lần.”
“A, đi ngươi!”
Sau đó, sư đồ bốn người lên đường “Lên đường” .
Cái gọi là lên đường, cũng là né qua tai mắt của người cùng Cameras, lén lút trèo qua tường vây của trường học, bò tới một quán net đen ở bên ngoài mấy cây số của trường học, chơi game chơi game a!
13
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
