TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Quyển 1 - Chương 11

“Hệ thống, tôi như vậy có tính là đã cày được thiện cảm của Mộ Nhã Nhạc lên chưa?” Tiêu Nhiên ở trong bếp, vừa xử lý nguyên liệu vừa mua về, vừa hỏi hệ thống. Rốt cuộc, nếu thiện cảm của Mộ Nhã Nhạc đối với mình không cao, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy mà không phải đem mình bán cho gánh xiếc dị dạng chứ?

Cục bông trắng trong suốt bay quanh Tiêu Nhiên một vòng, muốn nói lại thôi. Nó vừa rồi đã chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi thái độ của Mộ Nhã Nhạc đối với Tiêu Nhiên, hơn nữa, ánh mắt Mộ Nhã Nhạc nhìn Tiêu Nhiên, nhìn thế nào cũng giống… 【 Chị ơi, em cảm thấy, Mộ Nhã Nhạc hình như đối với chị…】

Hệ thống còn chưa nói xong đã bị Tiêu Nhiên, người đang cảm thấy mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, kích động cắt ngang: “Quả nhiên! Là tay nghề của tôi đã lay động được Mộ Nhã Nhạc đúng không? Thật không uổng công tôi một tháng qua ngày nào cũng đưa đồ ăn cho cô ấy!” Tiêu Nhiên thật sự khâm phục quyết định sáng suốt lúc trước của mình!

【 Nhưng mà, chị ơi, các chị không phải có câu nói, muốn nắm được trái tim của một người thì phải nắm lấy dạ dày của người đó trước sao? Cho nên, có phải chị đã vô tình nắm luôn cả trái tim của Mộ Nhã Nhạc rồi không? 】 Để không dọa đến cô gái thẳng chính hiệu Tiêu Nhiên này, hệ thống quyết định dùng cách uyển chuyển để nói ra suy đoán của mình.

“??? Sao có thể?” Tiêu Nhiên tiếp tục công việc trên tay, biểu cảm không hề thay đổi, “Mộ Nhã Nhạc không phải gái thẳng sao? Cậu không phải nói với tôi sau này cô ấy sẽ ở bên Nhậm tổng à?”

【…】 Gái thẳng cũng có thể bị bẻ cong mà! Đặc biệt là bị chị dịu dàng ấm áp như vậy thả thính cả tháng trời đó!

Tiêu Nhiên cũng không để ý đến sự im lặng đột ngột của hệ thống. Nhắc đến Nhậm tổng, cô mới nhớ ra, hình như mình đã cướp mất hai lần cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của người ta. “Hệ thống, tôi cảm thấy, để sau này mình có thể an toàn toàn thân rút lui, có phải nên tìm cách tác hợp Mộ Nhã Nhạc và Nhậm tổng với nhau không?”

【… Chị định làm thế nào? 】 Hệ thống cảm thấy nó đã nhìn thấy tương lai u ám của Tiêu Nhiên.

“Lát nữa ăn tối, tôi sẽ nói tốt về Nhậm tổng trước mặt Mộ Nhã Nhạc, để cô ấy có ấn tượng tốt về anh ta trước?”

【… Tôi cảm thấy, chị ơi, hôm nay chị đừng nói chuyện này trước mặt Mộ Nhã Nhạc thì hơn. 】 Hệ thống cố gắng khuyên Tiêu Nhiên ngừng tự tìm đường chết, buổi chiều chị mới vì một gã đàn ông khác làm Mộ Nhã Nhạc nổi giận, buổi tối lại không ngừng nói tốt về một gã đàn ông khác, chị còn muốn thay đổi kết cục thê thảm của gã tra nam không vậy!

“Hửm? Có gì không thể nói sao?” Thế nhưng Tiêu Nhiên không thể hiểu được ý tốt của hệ thống, “Cậu xem Nhậm tổng đã cứu Mộ Nhã Nhạc hai lần rồi, nhưng Mộ Nhã Nhạc lại giống như hoàn toàn quên mất chuyện này, như vậy sau này họ làm sao có thể thuận lợi đến với nhau được? Tôi thấy Nhậm tổng thật sự là một người đàn ông tốt…”

【 Chị ơi! 】 Hệ thống không muốn nghe mớ tư tưởng của gái thẳng đó nữa, 【 Chị đừng quên, buổi chiều chị mới thẳng thắn xu hướng tính dục của mình với Mộ Nhã Nhạc, cho nên chị nghĩ, chị ở trước mặt cô ấy không ngừng nói về ưu điểm của một người đàn ông khác, Mộ Nhã Nhạc sẽ nghĩ thế nào? 】

“Sẽ cảm thấy tôi đang khıêυ khí©h cô ấy? Cho rằng tôi muốn cho cô ấy đội nón xanh?” Tiêu Nhiên ngừng tay đang gọt vỏ khoai tây, chìm vào suy tư, một lúc lâu sau, cô mới giơ dao lên, dứt khoát cắt khoai tây thành từng khối. “Bạn nhỏ đáng yêu, may mà có cậu nhắc nhở, xem ra, việc cày thiện cảm cho Nhậm tổng này, tôi vẫn nên để một thời gian nữa rồi hãy giúp anh ta.”

Tuy rằng ý nghĩa của “đội nón xanh” này không giống, nhưng tóm lại, có thể làm Tiêu Nhiên ngừng tự tìm đường chết là được rồi.

Tiêu Nhiên quyết định tạm thời hoãn lại việc “giới thiệu người đàn ông tốt Nhậm tổng cho Mộ Nhã Nhạc”, nhưng lại bắt đầu suy ngẫm về “độ thiện cảm”. Cô thật sự tò mò, sau một tháng nỗ lực như vậy, độ thiện cảm của Mộ Nhã Nhạc đối với mình rốt cuộc cao đến đâu, có khả năng cô ấy đã xem mình như một người bạn không? “Đúng rồi bạn nhỏ đáng yêu, cậu có thể xem xét độ thiện cảm của Mộ Nhã Nhạc đối với tôi không? Kiểu… giống như tiểu thuyết tôi từng đọc hay game tôi từng chơi, có chỉ số cụ thể ấy.”

【… Chị ơi, em là “Hệ thống Lãng tử quay đầu”, không phải “Hệ thống công lược tình cảm”, thật sự không có cách nào giúp chị xem xét độ thiện cảm cụ thể của Mộ Nhã Nhạc đâu ạ. 】 Bề ngoài hệ thống giải thích nghiêm túc, nhưng trong lòng nó đang điên cuồng phàn nàn: Chuyện này còn cần xem “chỉ số thiện cảm cụ thể” gì nữa sao? Chỉ cần dùng mắt nhìn thôi cũng có thể thấy thái độ của Mộ Nhã Nhạc đối với chị không bình thường rồi!

“Phải ha, bạn nhỏ đáng yêu cậu không phải hệ thống công lược, tôi đưa ra yêu cầu như vậy đúng là làm khó cậu rồi.” Tiêu Nhiên áy náy nhìn cục bông trắng bên cạnh một cái, sau đó lạc quan bổ sung một câu: “Thật ra, tôi không cần chỉ số cụ thể cũng có thể đoán được, độ thiện cảm của Mộ Nhã Nhạc đối với tôi bây giờ nhất định là rất cao…”

【 ??? 】 Chị gái nhạy bén đến vậy sao?

“Tôi cảm thấy, cô ấy nhất định đã xem tôi là bạn tốt ~” Tiêu Nhiên dừng một chút, lại mỉm cười nói tiếp: “Không chừng là bạn thân rất tri kỷ! Kiểu có thể làm khuê mật tốt ấy ~”

【…】 Thôi tôi không quan tâm chị nữa, chỉ cần cuối cùng kết cục của chị không phải là chết thảm là được rồi.

Nhờ có lời nhắc nhở hữu nghị của hệ thống, Mộ Nhã Nhạc cuối cùng cũng có một bữa tối vui vẻ cùng Tiêu Nhiên. Mộ Nhã Nhạc kể cho Tiêu Nhiên nghe về những phiền não trong công việc, những chuyện không vui trong cuộc sống, Tiêu Nhiên chăm chú nhìn Mộ Nhã Nhạc lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một vài lời khuyên. Khoảng thời gian tốt đẹp chỉ có hai người như vậy làm Mộ Nhã Nhạc thật sự rất hưởng thụ.

Nếu, thời gian hai người ở bên nhau có thể nhiều hơn một chút thì tốt rồi.

Mộ Nhã Nhạc nhận thức rõ ràng, lòng tham của con người là vô đáy. Theo tình cảm ngày càng sâu đậm của mình đối với Tiêu Nhiên, cô cũng ngày càng không thỏa mãn với việc chỉ có thể ở bên Tiêu Nhiên trong khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi vào mỗi bữa tối.

Để có thể có thêm nhiều thời gian ở bên Tiêu Nhiên hơn, Mộ Nhã Nhạc đã mua lại căn hộ đối diện căn hộ của cô, trở thành hàng xóm của Tiêu Nhiên. Đối mặt với thắc mắc của Tiêu Nhiên, Mộ Nhã Nhạc thản nhiên nói với cô rằng từ căn hộ này đến công ty gần hơn nhà riêng của cô, hơn nữa, bữa sáng cô thích ăn đồ nóng hổi vừa mới làm xong. Về điều này Tiêu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán Mộ Nhã Nhạc có tiền có sắc.

Được rồi, bữa sáng bây giờ cũng đã ăn cùng nhau, còn thiếu bữa trưa. Mộ Nhã Nhạc liền dứt khoát bảo Tiêu Nhiên mỗi ngày đến công ty đưa cơm trưa, mang luôn phần của mình đến, sau đó cùng cô ăn trong văn phòng tổng tài.

“Tiêu Nhiên, cùng cậu ăn cơm lâu rồi, bây giờ lại một mình cô đơn ăn cơm trưa, tôi ăn không còn thấy ngon miệng nữa.”

Tiêu Nhiên đồng cảm sâu sắc nên đã tin ngay vào cái cớ này của Mộ Nhã Nhạc. Vì thế, mỗi ngày sau khi đến công ty Mộ Nhã Nhạc đưa cơm, thời gian cô ở lại văn phòng tổng tài cũng kéo dài theo, vô hình trung còn phát cẩu lương cho hội độc thân trong công ty.

Vốn dĩ, Mộ Nhã Nhạc còn định ngay cả những lúc thỉnh thoảng đi xã giao bên ngoài, bất kể là trường hợp nào cũng phải mang Tiêu Nhiên theo. Đáng tiếc, sau khi trải qua một lần bị gã đàn ông khác đào góc tường, cô không bao giờ dám mang Tiêu Nhiên đến bất cứ bữa tiệc rượu nào nữa.

Mà chuyện bị gã đàn ông khác đào góc tường, chỉ là Mộ Nhã Nhạc nghĩ nhiều. Gã đàn ông này, chính là Nhậm tổng Nhậm Khai Duệ vô tội.

Hôm đó, Tiêu Nhiên đi cùng Mộ Nhã Nhạc đến một bữa tiệc của đối tác, tình cờ gặp được Nhậm Khai Duệ cũng đang ăn cơm ở khách sạn này. Đối với Tiêu Nhiên mà nói, Nhậm Khai Duệ không chỉ là đối tượng tương lai của Mộ Nhã Nhạc mà còn là ân nhân cứu mạng của mình. Vì thế, sau khi bữa tiệc kết thúc, trong lúc Mộ Nhã Nhạc vào phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, Tiêu Nhiên đã nhân cơ hội nói lời cảm ơn và trò chuyện rất hợp ý với Nhậm Khai Duệ.

Trong lúc Tiêu Nhiên đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để dắt tơ hồng cho Nhậm Khai Duệ và Mộ Nhã Nhạc thì Mộ Nhã Nhạc quay lại tìm cô đã nhìn thấy cảnh Tiêu Nhiên đang nói cười vui vẻ với một gã đàn ông khác.

Tiêu Nhiên là gay!

Gã đàn ông này trông cũng có vẻ có ý với Tiêu Nhiên!

Khóa chặt hai thông tin này, Mộ Nhã Nhạc chào hỏi cũng không thèm chào Nhậm Khai Duệ một tiếng, liền kéo Tiêu Nhiên đi.

“???” Tiêu Nhiên bị kéo đi với vẻ mặt ngơ ngác, cô còn đang định để Mộ Nhã Nhạc và Nhậm Khai Duệ chính thức giới thiệu về nhau!

Tối hôm đó, Tiêu Nhiên bất chấp lời khuyên của hệ thống, thử nói tốt vài câu về Nhậm Khai Duệ trước mặt Mộ Nhã Nhạc.

Vài câu, Tiêu Nhiên thề chỉ có ngắn ngủi vài câu, đã khiến Mộ Nhã Nhạc cả người như ăn phải thuốc súng mà bùng nổ.

“Tiêu Nhiên! Cậu đừng có quá đáng? Cậu quên trước đây tôi đã cảnh cáo cậu thế nào rồi à!”

“Cậu muốn trả tiền vi phạm hợp đồng kếch xù đúng không? Tôi không quan tâm xu hướng tính dục của cậu thế nào, thích loại đàn ông nào, nhưng trong thời gian được tôi bao nuôi, cậu không được phép nghĩ đến bất cứ điều gì!”

“Cho cậu cơ hội cuối cùng, Tiêu Nhiên, nếu cậu lại bị tôi phát hiện ở bên ngoài tòm tem với đàn ông, tôi sẽ thiến cậu, rồi làm nổ cúc cậu!”

Mộ Nhã Nhạc cảm thấy mình thật sự sắp bị Tiêu Nhiên kí©h thí©ɧ đến mất hết lý trí.

Ngày thường, Mộ Nhã Nhạc yêu nhất chính là nghe Tiêu Nhiên dùng giọng nói có chút khàn khàn dịu dàng của mình nói chuyện, vừa nói vừa dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình. Nhưng khi Tiêu Nhiên dùng bộ dạng đó để khen một người đàn ông không liên quan khác, Mộ Nhã Nhạc chỉ muốn hung hăng bịt miệng người này lại!

Nhậm tổng Nhậm tổng Nhậm tổng! Gã đàn ông đó có gì tốt? Chẳng qua cứu cậu một lần mà đã làm cậu nhớ mãi không quên như vậy? Tôi đây còn là nguồn cơm áo gạo tiền của cậu đó!

Tiêu Nhiên ngẩn người nhìn Mộ Nhã Nhạc đột nhiên bùng nổ, nghe thấy những lời sau đó của cô, chỉ muốn bịt tai lại trốn vào góc run lẩy bẩy. Một Mộ Nhã Nhạc như vậy thật đáng sợ! Thảo nào lại có thể hành hạ gã tra nam đến mức sau khi chết vẫn còn oán niệm sâu đậm như vậy.

Mộ Nhã Nhạc nhìn thấy một Tiêu Nhiên như vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

“Đàn ông đàn ông! Đàn ông tốt đến vậy sao?”

“Không… Nhã Nhạc cô hiểu lầm rồi, tôi không phải…”

Nửa câu sau của Tiêu Nhiên chưa kịp nói ra đã bị Mộ Nhã Nhạc mạnh mẽ chặn lại. Cô hoảng sợ mở to mắt, cảm nhận cơn đau trên môi, cả người đều không ổn.

Mộ Nhã Nhạc… thích mình?

Nghi vấn trong lòng Tiêu Nhiên không cần hỏi ra đã có được câu trả lời.

Mộ Nhã Nhạc cắn môi Tiêu Nhiên, ú ớ hỏi trong miệng: “Chẳng lẽ tôi lại không thể sao?”

Tiêu Nhiên bị tình cảm mãnh liệt trong mắt Mộ Nhã Nhạc dọa đến hoảng loạn muốn lùi lại. “Nhã… Nhã Nhạc, cô bình tĩnh một chút, tôi chỉ thích đàn ông!”

“Cậu chưa thử qua lại với phụ nữ, sao có thể khẳng định được?”

“Mộ, Mộ, Mộ, Mộ tổng…” Tiêu Nhiên gắt gao giữ chặt cổ tay Mộ Nhã Nhạc, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình. “Mộ tổng, tôi, tôi, tôi từ nhỏ đã thích đàn ông, chuyện này… không đổi được đâu…”

Mộ Nhã Nhạc nhìn người trước mắt bị mình dọa đến sắp khóc, thu tay lại, thở dài một hơi. “Chỉ vì tôi thích cậu mà cậu đã muốn một lần nữa kéo xa khoảng cách của chúng ta sao? Ngay cả tên của tôi cũng không muốn gọi?”

“Nhã Nhạc… tôi…”

“Tôi về đây, cậu cứ bình tĩnh một chút đi!” Mộ Nhã Nhạc không muốn tiếp tục ép buộc Tiêu Nhiên, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã định dùng chiến thuật nước ấm nấu ếch, đáng tiếc, con ếch này nấu lâu như vậy mà nó vẫn không chín. Trước khi đi, Mộ Nhã Nhạc lại quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Tiêu Nhiên một cái, nghiêm túc nói: “Là cậu trước chủ động lại gần tôi, trêu chọc tôi, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.