0 chữ
Chương 8
Chương 8: Hiện trường
Hạc sư huynh vốn quen sống tiêu dao tự tại, trước đây cũng thường ba ngày năm hôm không về, Ngu Ý cũng không quá quản thúc huynh ấy.
Nhưng lần này thì khác. Từ khi nghe được tin Bùi Kinh Triều thành thân, lòng Ngu Ý đã sớm bay ra ngoài thế gian phồn hoa, gần như đếm từng ngày, từng canh giờ chờ đến ngày đại hỷ của Bùi Kinh Triều.
...
Giờ lành đã qua, mặt trời đã lặn về phía tây, trăng cũng đã treo cao ở phương đông, nghĩ đến chắc giờ này Bùi Kinh Triều đang hưởng thụ đêm tân hôn rồi.
Ngu Ý cuối cùng cũng không thể ngồi yên trong bí cảnh được nữa, nàng phong ấn lại bí cảnh cẩn thận, rồi ra ngoài tìm Hạc sư huynh.
Vì tự do đang ở ngay trước mắt, tâm tình của Ngu Ý chưa bao giờ thoải mái đến thế, bóng dáng khi ngự kiếm phi hành cũng nhẹ nhàng phóng khoáng hơn thường ngày. Thanh kiếm thanh sắc được mài từ trúc ngàn năm trong bí cảnh mang theo nàng vẽ ra một đường kiếm quang xanh biếc, lướt vào sâu trong rừng núi.
Ngu Ý lần theo những nơi Hạc sư huynh có thể lui tới, đi tìm từng chỗ một.
Khi đi ra từ hang đá nơi Hạc sư huynh giấu cá, nàng chợt liếc thấy vài chục luồng lưu quang từ chân trời rơi xuống, hướng rơi dường như là bãi nước nông trước mặt nàng.
Tinh thần Ngu Ý lập tức căng thẳng, nhanh chóng rút người lùi vào bụi cây che khuất cửa hang. Nàng đưa tay kết ấn cực nhanh, linh lực quanh thân dao động, thân hình lập tức hòa làm một với bụi cây.
Ngay sau đó, những luồng lưu quang nện xuống bãi nước nông, vang lên tiếng nước ào ào. Một bóng đen rơi xuống giữa bãi nước, kế tiếp có hơn mười tu sĩ cũng đáp xuống, vây quanh bóng đen từ bốn phía. Có người hét lớn: “Bày kiếm trận!”
Vài chục thanh kiếm dài bay lên không trung, nhanh chóng xếp thành trận thế, kiếm quang đan xen dày đặc, vây chặt lấy bóng đen ở giữa.
Bóng đen liếc nhìn xung quanh một cái, phát ra một tiếng gầm giận dữ chẳng giống tiếng người, rồi bất ngờ đưa tay đâm vào ngực mình, mạnh mẽ xé toạc ra hai bên, lập tức lột xuống một lớp da người đẫm máu.
Bên trong lớp da ấy là một con ma vật có hình thù kinh khủng, toàn thân đỏ rực như máu, hình dạng tựa người mà chẳng phải người, bốn chi bò sát trên đất. Gương mặt không còn da che phủ, mắt và răng đều lộ ra trơ trọi, tròng mắt xoay chuyển liên tục, răng nanh sắc nhọn.
Thân thể nó chấn động một cái, lập tức phình to gấp mấy lần, đồng thời, hai mươi bốn cái xương sườn từ dưới nách chọc ra sau lưng, nhanh chóng kéo dài, hóa thành những lưỡi đao bằng xương, đâm về bốn phía của kiếm trận.
Nhưng lần này thì khác. Từ khi nghe được tin Bùi Kinh Triều thành thân, lòng Ngu Ý đã sớm bay ra ngoài thế gian phồn hoa, gần như đếm từng ngày, từng canh giờ chờ đến ngày đại hỷ của Bùi Kinh Triều.
...
Giờ lành đã qua, mặt trời đã lặn về phía tây, trăng cũng đã treo cao ở phương đông, nghĩ đến chắc giờ này Bùi Kinh Triều đang hưởng thụ đêm tân hôn rồi.
Ngu Ý cuối cùng cũng không thể ngồi yên trong bí cảnh được nữa, nàng phong ấn lại bí cảnh cẩn thận, rồi ra ngoài tìm Hạc sư huynh.
Vì tự do đang ở ngay trước mắt, tâm tình của Ngu Ý chưa bao giờ thoải mái đến thế, bóng dáng khi ngự kiếm phi hành cũng nhẹ nhàng phóng khoáng hơn thường ngày. Thanh kiếm thanh sắc được mài từ trúc ngàn năm trong bí cảnh mang theo nàng vẽ ra một đường kiếm quang xanh biếc, lướt vào sâu trong rừng núi.
Khi đi ra từ hang đá nơi Hạc sư huynh giấu cá, nàng chợt liếc thấy vài chục luồng lưu quang từ chân trời rơi xuống, hướng rơi dường như là bãi nước nông trước mặt nàng.
Tinh thần Ngu Ý lập tức căng thẳng, nhanh chóng rút người lùi vào bụi cây che khuất cửa hang. Nàng đưa tay kết ấn cực nhanh, linh lực quanh thân dao động, thân hình lập tức hòa làm một với bụi cây.
Ngay sau đó, những luồng lưu quang nện xuống bãi nước nông, vang lên tiếng nước ào ào. Một bóng đen rơi xuống giữa bãi nước, kế tiếp có hơn mười tu sĩ cũng đáp xuống, vây quanh bóng đen từ bốn phía. Có người hét lớn: “Bày kiếm trận!”
Vài chục thanh kiếm dài bay lên không trung, nhanh chóng xếp thành trận thế, kiếm quang đan xen dày đặc, vây chặt lấy bóng đen ở giữa.
Bên trong lớp da ấy là một con ma vật có hình thù kinh khủng, toàn thân đỏ rực như máu, hình dạng tựa người mà chẳng phải người, bốn chi bò sát trên đất. Gương mặt không còn da che phủ, mắt và răng đều lộ ra trơ trọi, tròng mắt xoay chuyển liên tục, răng nanh sắc nhọn.
Thân thể nó chấn động một cái, lập tức phình to gấp mấy lần, đồng thời, hai mươi bốn cái xương sườn từ dưới nách chọc ra sau lưng, nhanh chóng kéo dài, hóa thành những lưỡi đao bằng xương, đâm về bốn phía của kiếm trận.
13
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
