0 chữ
Chương 44
Chương 44: Tiết Tưu
Ngu Ý vô tội chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tướng công, sao chàng không vui vậy? Chàng không thích nghe thϊếp nói thϊếp thích chàng à?”
Tiết Trầm Cảnh cười lạnh, chẳng mang chút cảm xúc gì: “Ta thích, ta thích nghe lắm đấy.”
Các xúc tu trong suốt điên cuồng ngọ nguậy sau lưng nàng, trong không khí vang lên tiếng nước nhầy nhụa.
“Hình như thϊếp nghe thấy gì đó... A Tưu, chàng nghe thấy không?” Ngu Ý hỏi. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, ánh mắt chạm phải một xúc tu đang rũ xuống trước mặt.
Đầu xúc tu đó dừng lại ở cách nàng một tấc, chất lỏng dính nhớp đọng lại thành giọt, ngày càng nặng, cuối cùng kéo thành một sợi tơ bạc, nhỏ xuống má nàng.
Ngu Ý đưa tay sờ lên má, ngạc nhiên nói: “Ở đâu ra mà có nước vậy? Sờ vào sao lại ghê tởm thế này... A Tưu, có phải mái nhà chúng ta bị dột rồi không? Nhưng bên ngoài đâu có mưa đâu nhỉ?”
Nàng không nhìn thấy những xúc tu đó, những xúc tu trong suốt, cuồng loạn, hung hăng đang muốn bao lấy nàng rồi nghiền nát.
Tiết Trầm Cảnh đứng dậy, nắm lấy tay áo của mình, dịu dàng từng chút một lau đi chất nhầy trên má nàng, khóe môi khẽ nhếch nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, nói: “Có lẽ là nước đọng trong kẽ ngói từ cơn mưa đêm qua. Ăn trưa xong để ta kiểm tra lại mái nhà.”
Ngu Ý gật đầu, lập tức tránh khỏi tay chàng, ngồi sang một bên, ngoan ngoãn chờ Tiết Trầm Cảnh nấu ăn, khen ngợi chàng rằng: “Phía nam có rồng ở trong khe núi, A Tưu chính là con rồng trong khe núi ấy, cái gì cũng biết.”
Tay Tiết Trầm Cảnh đang lơ lửng giữa không trung hơi khựng lại, rồi buông xuống, quay lại chỗ bếp, tiếp tục cầm dao cắt miếng thịt ba chỉ kia, thờ ơ nói: “Phụ thân ta đúng là dựa vào đó mà đặt tên tự cho ta.”
“Tên tự?” Ngu Ý ngạc nhiên. Nàng vẫn luôn cho rằng đó là tên của chàng: “Vậy đại danh của A Tưu là gì? Kỳ lạ thật, chúng ta đã thành thân rồi, sao thϊếp lại không biết đại danh của chàng chứ?”
Tiết Trầm Cảnh: “...”
Hệ thống sặc sụa ho “khụ khụ khụ” liên hồi. Đại danh của hắn tuyệt đối không thể nói ra. Nữ chính là người xuyên không, trong tay nàng ấy đang cầm kịch bản của “Kinh Triều”, trong nhận thức của nàng ấy: “Tiết Trầm Cảnh” chính là tên của một trùm phản diện tội ác tày trời.
Nếu nói ra thì vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Tiết Trầm Cảnh hiểu rõ lời nhắc nhở của nó, bình thản nói: “Tiết Tưu, đó chính là đại danh của ta.”
Tiết Trầm Cảnh cười lạnh, chẳng mang chút cảm xúc gì: “Ta thích, ta thích nghe lắm đấy.”
Các xúc tu trong suốt điên cuồng ngọ nguậy sau lưng nàng, trong không khí vang lên tiếng nước nhầy nhụa.
“Hình như thϊếp nghe thấy gì đó... A Tưu, chàng nghe thấy không?” Ngu Ý hỏi. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, ánh mắt chạm phải một xúc tu đang rũ xuống trước mặt.
Đầu xúc tu đó dừng lại ở cách nàng một tấc, chất lỏng dính nhớp đọng lại thành giọt, ngày càng nặng, cuối cùng kéo thành một sợi tơ bạc, nhỏ xuống má nàng.
Ngu Ý đưa tay sờ lên má, ngạc nhiên nói: “Ở đâu ra mà có nước vậy? Sờ vào sao lại ghê tởm thế này... A Tưu, có phải mái nhà chúng ta bị dột rồi không? Nhưng bên ngoài đâu có mưa đâu nhỉ?”
Tiết Trầm Cảnh đứng dậy, nắm lấy tay áo của mình, dịu dàng từng chút một lau đi chất nhầy trên má nàng, khóe môi khẽ nhếch nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, nói: “Có lẽ là nước đọng trong kẽ ngói từ cơn mưa đêm qua. Ăn trưa xong để ta kiểm tra lại mái nhà.”
Ngu Ý gật đầu, lập tức tránh khỏi tay chàng, ngồi sang một bên, ngoan ngoãn chờ Tiết Trầm Cảnh nấu ăn, khen ngợi chàng rằng: “Phía nam có rồng ở trong khe núi, A Tưu chính là con rồng trong khe núi ấy, cái gì cũng biết.”
Tay Tiết Trầm Cảnh đang lơ lửng giữa không trung hơi khựng lại, rồi buông xuống, quay lại chỗ bếp, tiếp tục cầm dao cắt miếng thịt ba chỉ kia, thờ ơ nói: “Phụ thân ta đúng là dựa vào đó mà đặt tên tự cho ta.”
Tiết Trầm Cảnh: “...”
Hệ thống sặc sụa ho “khụ khụ khụ” liên hồi. Đại danh của hắn tuyệt đối không thể nói ra. Nữ chính là người xuyên không, trong tay nàng ấy đang cầm kịch bản của “Kinh Triều”, trong nhận thức của nàng ấy: “Tiết Trầm Cảnh” chính là tên của một trùm phản diện tội ác tày trời.
Nếu nói ra thì vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Tiết Trầm Cảnh hiểu rõ lời nhắc nhở của nó, bình thản nói: “Tiết Tưu, đó chính là đại danh của ta.”
13
0
3 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
