0 chữ
Chương 21
Chương 21: Nàng lại thẳng chân đá chàng bay đi!
Hệ thống: “...”
Sao có thể như vậy được chứ? Nữ chính ngọt ngào của nó, dễ thương lương thiện, người gặp người thương, hoa gặp hoa nở, sao có thể làm ra chuyện như vậy!? Chắc chắn là Tiết Trầm Cảnh đã làm nàng ấy bị ô nhiễm rồi!
Không có nó bên cạnh suốt năm năm qua, chắc hẳn nàng ấy đã chịu nhiều khổ cực nên mới trở nên cảnh giác như thế, không còn dễ dàng tin tưởng ai. Hu hu hu, tất cả đều là lỗi của nó và nam chính!
Vì muốn khiến Ngu Ý nhanh chóng chấp nhận mình, Tiết Trầm Cảnh đã cố ý giả làm nữ nhân.
Theo như chàng quan sát, con người thường dễ hạ thấp cảnh giác trước các cô nương xinh đẹp, huống chi chàng còn cố tình mang thương tích nặng, trông yếu đuối đáng thương, không gây ra chút uy hϊếp nào.
Kết quả nàng lại thẳng chân đá chàng bay đi!
Tiết Trầm Cảnh đứng dậy từ dưới đất, sắc mặt u ám, chàng liếc nhìn về phía Ngu Ý bỏ chạy, rồi lững thững ẩn mình vào trong mê chướng.
Trong ngọn núi này, lần lượt lại có thêm mấy nhóm người tiến vào, đều là lần theo manh mối của Kiếm Thạch ở thị trấn Ly Sơn mà đến. Mê chướng của Địa Trọc bao phủ toàn bộ rừng núi, khiến cho những kẻ đặt chân vào đều lạc mất phương hướng.
Phong cảnh và sự vật trong mê chướng đều nằm trong sự khống chế của Tiết Trầm Cảnh, chàng biết rõ hướng đi của Ngu Ý, chỉ cần muốn là có thể dễ dàng tìm thấy nàng.
Thậm chí, không cần chàng phải đi tìm, chỉ cần điều động Địa Trọc khiến mê chướng thay đổi một chút là có thể dẫn nàng quay trở lại trước mặt chàng.
...
Bên kia, Ngu Ý từ miếu Sơn Thần lao ra ngoài, rất nhanh liền bị màn sương mù dày đặc bao phủ tứ phía. Nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng mờ mịt che khuất trời đất, trong sương chỉ lờ mờ thấy bóng cây, tiếng chim chóc côn trùng hầu như cũng không nghe rõ.
Ngu Ý chạy ra ngoài không phải là hành động mù quáng. Miếu Sơn Thần đã cho nàng biết vị trí hiện tại của mình.
Ở đây có miếu thì hẳn từng có dấu chân người. Mà nơi có dấu chân người thì chắc chắn có đường đi. Dù con đường đó đã bị bỏ hoang nhiều năm giống như ngôi miếu, cỏ dại mọc đầy, rất ít người qua lại, nhưng vẫn còn sót lại dấu vết của việc khai mở bằng bàn tay con người.
Đi men theo con đường đá xanh dẫn xuống núi, ít nhất nàng cũng nắm được phương hướng, còn hơn là cứ mù mịt chạy loạn trong màn sương dày đặc.
Khi đá Tiết Trầm Cảnh rồi bỏ chạy, nàng đã cố ý tìm con đường mòn bên phải miếu. Màn sương dày đặc làm nhòe cả không gian và khoảng cách, Ngu Ý chỉ có thể âm thầm đếm bước chân, đến đoạn trong ký ức nơi con đường nên xuất hiện thì dừng lại.
Sao có thể như vậy được chứ? Nữ chính ngọt ngào của nó, dễ thương lương thiện, người gặp người thương, hoa gặp hoa nở, sao có thể làm ra chuyện như vậy!? Chắc chắn là Tiết Trầm Cảnh đã làm nàng ấy bị ô nhiễm rồi!
Không có nó bên cạnh suốt năm năm qua, chắc hẳn nàng ấy đã chịu nhiều khổ cực nên mới trở nên cảnh giác như thế, không còn dễ dàng tin tưởng ai. Hu hu hu, tất cả đều là lỗi của nó và nam chính!
Vì muốn khiến Ngu Ý nhanh chóng chấp nhận mình, Tiết Trầm Cảnh đã cố ý giả làm nữ nhân.
Theo như chàng quan sát, con người thường dễ hạ thấp cảnh giác trước các cô nương xinh đẹp, huống chi chàng còn cố tình mang thương tích nặng, trông yếu đuối đáng thương, không gây ra chút uy hϊếp nào.
Kết quả nàng lại thẳng chân đá chàng bay đi!
Tiết Trầm Cảnh đứng dậy từ dưới đất, sắc mặt u ám, chàng liếc nhìn về phía Ngu Ý bỏ chạy, rồi lững thững ẩn mình vào trong mê chướng.
Phong cảnh và sự vật trong mê chướng đều nằm trong sự khống chế của Tiết Trầm Cảnh, chàng biết rõ hướng đi của Ngu Ý, chỉ cần muốn là có thể dễ dàng tìm thấy nàng.
Thậm chí, không cần chàng phải đi tìm, chỉ cần điều động Địa Trọc khiến mê chướng thay đổi một chút là có thể dẫn nàng quay trở lại trước mặt chàng.
...
Bên kia, Ngu Ý từ miếu Sơn Thần lao ra ngoài, rất nhanh liền bị màn sương mù dày đặc bao phủ tứ phía. Nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng mờ mịt che khuất trời đất, trong sương chỉ lờ mờ thấy bóng cây, tiếng chim chóc côn trùng hầu như cũng không nghe rõ.
Ở đây có miếu thì hẳn từng có dấu chân người. Mà nơi có dấu chân người thì chắc chắn có đường đi. Dù con đường đó đã bị bỏ hoang nhiều năm giống như ngôi miếu, cỏ dại mọc đầy, rất ít người qua lại, nhưng vẫn còn sót lại dấu vết của việc khai mở bằng bàn tay con người.
Đi men theo con đường đá xanh dẫn xuống núi, ít nhất nàng cũng nắm được phương hướng, còn hơn là cứ mù mịt chạy loạn trong màn sương dày đặc.
Khi đá Tiết Trầm Cảnh rồi bỏ chạy, nàng đã cố ý tìm con đường mòn bên phải miếu. Màn sương dày đặc làm nhòe cả không gian và khoảng cách, Ngu Ý chỉ có thể âm thầm đếm bước chân, đến đoạn trong ký ức nơi con đường nên xuất hiện thì dừng lại.
14
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
