TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Là mê chướng ư?

Trong đầu vẫn văng vẳng những câu “thích ta” khiến da đầu nàng tê rần, quả thực chẳng khác nào ô nhiễm tinh thần.

May mà nàng chưa bị tẩy não.

Ngu Ý lấy ra một lá bạc hà đã được xử lý để ngậm dưới đầu lưỡi, hương vị lạnh buốt và kí©h thí©ɧ lan thẳng đến đỉnh đầu. Nàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển một chu thiên pháp quyết thanh tâm tĩnh thần trong cơ thể, mãi đến khi rửa sạch được hết những ô nhiễm trong đầu, thần trí mới dần dần tỉnh táo lại.

Sương đêm trong rừng ngày càng dày, đến mức cuối cùng giơ tay không thấy năm ngón, vậy mà trong rừng lại chẳng tối, như thể ánh trăng có thể xuyên qua sương mù chiếu vào trong núi rừng vậy.

Làn sương trắng sữa bám lên y phục, tóc và làn da nàng, trong sương còn kết tinh ra những hạt lấp lánh như phấn sáng, dính chặt vào làn da của nàng. Ngu Ý hoàn toàn không nhận ra điều này, nàng lại lấy ra một lá phù dịch chuyển định hướng khác.

Sư phụ tán tu của Ngu Ý tu luyện cả phù và kiếm, nàng kế thừa chí hướng sư môn, cũng tu cả hai đạo này. Có điều so với phù thuật, dường như nàng có thiên phú cao hơn trong kiếm đạo; mấy lá phù dịch chuyển trong tay là số ít phù lục trung cấp mà nàng vẽ thành công, dùng một lá là mất một lá, khiến lòng nàng như bị cắt từng nhát dao.

Nàng do dự một lúc rồi vẫn kích hoạt phù dịch chuyển trong tay, định truyền về Bí cảnh Trúc Lâm.

Dù sao thì mạng sống và tự do vẫn quan trọng hơn, phù lục còn có thể luyện sau.

Tia sáng từ phù lục bao lấy thân thể nàng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nhưng giây lát sau, nàng lại xuất hiện đúng tại chỗ ban đầu.

Ngu Ý ngơ ngác quét mắt nhìn xung quanh, nội tâm tê dại - phù dịch chuyển vậy mà lại vô hiệu.

Nàng lại thử đứng lên thanh kiếm Thanh Trúc, bay lên không trung, bay một hồi lâu, khắp nơi vẫn là một màu trắng xóa.

“Là mê chướng ư?” Ngu Ý thầm đoán, cẩn thận hạ thanh kiếm xuống, rơi trở lại đất. Rõ ràng nàng đã cưỡi kiếm bay lên rất lâu, vậy mà khi rơi xuống lại chỉ chưa đến nửa khắc đã chạm phải ngọn cây, đủ thấy trong mớ sương mù này quả thực có điều kỳ quái.

Mê chướng không chỉ che khuất tầm nhìn, mà còn gây nhiễu cảm tri thần thức, nếu cưỡi kiếm bay trong rừng rất dễ gặp tai nạn. Ngu Ý đành phải lần mò tiến về phía trước trong lùm cây.

Đi được một lúc, nàng tìm thấy một ngôi miếu Sơn Thần đổ nát trong rừng, trông thấy ngôi miếu này, cuối cùng nàng cũng xác định được vị trí của mình. Nàng vẫn còn trong ngọn núi này, cách vùng đất cạn khi nãy không xa.

13

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.