TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38: Săn g.iết kẻ b.ắt n.ạt (13)

Tuy rằng chỉ là cảnh sát dân sự, nhưng anh tôi vẫn không muốn làm chuyện này.

Tôi nói ngôi nhà này bị ma ám.

"Em đã hứa với một người bạn, nói rằng mình có người anh làm cảnh sát có thể tới trấn áp nó. Nếu anh mà từ chối sẽ khiến bạn em thất vọng."

Vẻ mặt của Tiết Thương Tùng thật giống như gặp quỷ.

"Sao bạn của em..."

Đột nhiên anh ấy sững lại, dường như đã hiểu ra điều gì.

"Cũng được, em nên kết bạn với những người có đầu óc đơn giản thế này."

Ha, Tiết Thương Tùng thậm chí còn không biết, chính mình mới là người có đầu óc đơn giản, đã vậy lại còn thích suy đoán vớ vẩn.

Tôi bảo anh dùng luôn mấy ngày nghỉ phép của kỳ nghỉ đông, mỗi ngày đều ở đó tươi cười "say hi" với nhà đối diện.

Lần nào nhìn qua camera giám sát, tôi cũng có thể trông thấy biểu cảm cứng đờ trên mặt Tăng Chính Trực, hệt như cô ả tình nhân của ông ta.

Nhưng đây chỉ là món khai vị, tôi vẫn chưa hài lòng.

Hiện đang sốt ruột muốn đ.iên rồi.

Bởi vì Tạ Tú Tú ở đối diện nhà tôi cũng vậy, chị ấy đã tìm kiếm chứng cứ Vương Trạch bị b.ắt n.ạt ở khắp nơi.

Quan trọng là bản thân chị ấy rất lương thiện, cho dù tới mức này rồi cũng không hề cư xử hoặc có hành động nào quá khích giống người đ.iên, ngược lại còn cố gắng giảng đạo lý với người ta.

Đến trường học gây áp lực, trường học bày tỏ quan điểm lập lờ nước đôi. Đi thuê luật sư, người ta cũng yêu cầu phải làm thủ tục và đưa ra bằng chứng.

Mỗi ngày cứ trơ mắt chứng kiến đám nhãi ranh đó trò chuyện vui vẻ, lòng tôi phiền muốn ch.ết.

Khó khăn lắm mới kìm lòng không đi h.ack hệ thống nhà trường.

Lúc Giang Ngưng gọi điện thoại tới, tôi đang ở quầy xúc xích nướng bày trước cổng trường.

Vì không dám h.ack vào trang web trường.

Hết cách, tôi đành mua hết chỗ xúc xích của người ta, sau đó đuổi ông chủ đi, tính toán đứng đây lập nghiệp.

Mò kim đáy bể, làm nhiều hưởng ít.

Sau này nghĩ lại, đây có lẽ là khoảnh khắc ngớ ngẩn nhất trong cuộc đời tôi...

Giang Ngưng gọi điện đến, mắng rõ to: "Cậu đi đâu rồi! Nhắn tin cũng không thèm trả trả lời! Có định ăn cơm không?"

Tôi: "... Ăn rồi."

Giang Ngưng: "Ăn cái gì?"

Tôi cúi đầu nhìn đống xúc xích trong tay: "Xúc xích nướng."

Giang Ngưng bắt đầu càu nhàu, quở trách tôi vì dám ra ngoài ăn mấy thứ đồ thực phẩm không hợp vệ sinh.

Cô ấy nói: "Nói cho cậu biết, tớ đã tra được chuyện của Vương Trạch rồi!"

Tôi sửng sốt: "Cậu làm thế nào?"

Giang Ngưng nói cô ấy đã trà trộn vào nhóm chat của học sinh trong trường.

Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ!

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.