0 chữ
Chương 53
Chương 53: Thái hậu tức giận
‘’Ngươi là hoàng hậu, là người chủ trì việc nội cung. Về chuyện sảy thai của Lạc tần, hoàng hậu thấy sao?’’
‘’Nhi thần… nhi thần nghĩ âu cũng là do duyên số. Hơn nữa là do Như tần quá độc ác, chẳng những vu oan nhi thần mà còn nhẫn tâm làm hại đứa nhỏ.’’
‘’Thật vậy sao?’’
‘’Hồi mẫu hậu, quả thực là như vậy ạ.’’
‘’Như tần lấy đâu ra những thứ đó để vu oan hại người? Nếu như là do nàng ta tâm ngoan thủ lạt, vậy cũng là do hoàng hậu ngươi chưởng cung không nghiêm, mới để cớ sự như vậy xảy ra. Hoàng đế cấm túc Như tần chẳng qua là để bảo vệ danh dự của ngươi thôi, vậy mà đến giờ ngươi vẫn không biết lỗi lầm sao?’’
‘’Thần thϊếp… thần thϊếp….’’ Thẩm Tuyết Sơ bị mắng đến mức đôi mắt đẹp cũng được phủ một tầng hơi nước, nàng ta không ngờ thái hậu lại có thể nói thẳng ra như vậy, một chút thể diện cũng không chừa lại.
Thái hậu lạnh giọng quát xong, ánh mắt liền trở nên vô cùng tàn nhẫn, dọa cho Thẩm Tuyết Sơ ngay lập tức muốn tuôn hết sự uất ức trong lòng. Nào ngờ nhìn thấy bộ dạng ủy khuất đó, thái hậu lại càng phiền chán hơn nữa.
Tư chất của hoàng hậu vốn là khó mà nhập cung, ngoại trừ gương mặt mỹ miều đó ra thì thực sự không có chút thủ đoạn nào. Ngay từ năm đó, thái hậu đã tìm cách ngăn cản không cho hoàng đế nhìn thấy nàng ta, ai ngờ cuối cùng vẫn là không thể ngăn được.
Chính vì vậy, thái hậu chỉ có thể tận lực bảo ban nàng ta, ngăn nàng ta lại tiếp tục phạm sai lầm.
‘’Thuốc đó có liên quan tới ngươi, cho nên mới bị Như tần kéo vào chuyện này?’’
‘’Nhi thần….’’ Thẩm Tuyết Sơ vốn đã bị hỏi đến mức cứng người, tất nhiên giờ cũng không thể nói thêm được câu nào nữa.
Đối mặt với kẻ cáo già lại là chỗ dựa của mình như thái hậu, tất nhiên Thẩm Tuyết Sơ không thể nào chiếm thế thượng phong.
‘’Ai gia không cần biết ngươi muốn làm gì, nhưng chỉ cần có chuyện xảy ra trong cung thì đó chắc chắn là do lỗi của ngươi. Ngươi làm hoàng hậu cũng đã được khá lâu rồi, vậy mà trong cung vẫn chưa có thêm một đứa nhỏ nào, ngược lại cứ liên tiếp có chuyện. Tự ngươi nghĩ thử xem, triều thần sẽ nhìn hoàng thượng ra sao đây?’’
Nghe thái hậu nói vậy, Thẩm Tuyết Sơ giật thót mình. Thế nhưng, nàng ta lại không biết ứng đối sao cho phải.
Những thứ trách nhiệm hay thủ đoạn nặng nề này, nàng ta chưa bao giờ thực sự để tâm đến. Hơn nữa, đại phu nhân cũng không muốn dạy nàng ta, thành ra trong mắt nàng ta chỉ có tình cảm mới là đáng quý.
Nàng ta chỉ một lòng nghĩ đến Phong Nhẫn, nghĩ rằng làm vợ hắn đã là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Cả hai sẽ là đôi phu thê ân ái mặn nồng nhất, nàng ta sẽ sống trong nhung lụa cả đời, sau đó cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.
Không ngờ gả đến đây rồi, lại sinh ra nhiều khó khăn đến vậy.
Ngoài tình cảm ra, nàng ta sao đấu lại mấy nữ nhân kia?
‘’Bẩm thái hậu, nhi thần đã hiểu rồi ạ. Nhưng chuyện con cái âu cũng là phúc của mỗi người, thần thϊếp cũng không thể cưỡng cầu. Chuyện này là do các vị muội muội tự cố gắng mà thôi.’’
‘’Tự cố gắng? Ngươi tự mình nhìn xem sổ sách của Kính Sự Phòng, xem một tháng hoàng đế đến chỗ của ngươi mấy lần? Bản thân là chính cung, lại không biết khuyên hoàng đế mưa móc ban đều, ngươi nghĩ trách nhiệm của mình ở đâu? Hoàng đế mới chỉ có đại hoàng tử được sinh trước khi ngươi nhập cung, còn ngươi đã chấp chưởng phượng ấn mấy năm thì lại không có người con nào. Về chuyện này, hoàng hậu nghĩ sao đây?’’ Thái hậu tức giận nói, thanh điệu không giấu được vẻ bực dọc trong người.
Khuôn mặt vốn được bảo dưỡng kỹ càng của thái hậu cũng phải nhăn lại, hiếm khi để lộ vẻ mặt không vui. Lời nói của Thẩm Tuyết Sơ đối với thái hậu là rất vô trách nhiệm, làm cho bà ta ngày càng không hài lòng.
‘’Thần thϊếp đã hiểu rồi ạ, chuyện này thần thϊếp nhất định dốc sức khuyên nhủ hoàng thượng. Hơn nữa, thần thϊếp cũng luôn canh cánh chuyện mang long thai trong lòng, cho nên bây giờ đã cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của thái hậu. Mai này không chỉ có đại hoàng tử, còn có nhị hoàng tử góp sức cho Thẩm gia chúng ta nữa.’’ Thẩm Tuyết Sơ đánh trúng vào tim đen của thái hậu, khiến cho sắc mặt lão bà bà cũng giãn ra vài phần.
Thấy vậy, nàng ta thầm thấy may mắn vì lúc còn ở nhà đã nghe đại phu nhân lải nhải từ sáng đến tối. Đại phu nhân nói thái hậu hướng Phật chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất vinh hoa phú quý đều nắm không sót một chút nào. Hơn nữa, vinh quang của Thẩm gia cũng là mối bận tâm sâu sắc trong lòng thái hậu.
Nếu không phải có dã tâm này, sao có thể một tay nâng đỡ con trai mình lên ngôi chứ?
‘’Nếu ngươi đã hiểu được như vậy thì tốt, ai gia cũng chỉ mong ngươi chú tâm quản lý hậu cung tốt một chút, đừng để xảy ra thêm chuyện nữa. Bằng không phượng ấn này sợ là ngươi cầm không nổi.’’
‘’Thái hậu!’’ Nghe lời này, Thẩm Tuyết Sơ bất ngờ đến độ âm lượng giọng nói cũng tăng thêm vài phần, nhưng chút khí thế này nhanh chóng tan biến khi chạm phải ánh mắt của thái hậu.
‘’Sao? Chẳng phải ngươi cả ngày chỉ chú tâm ca múa lấy lòng hoàng đế à? Bây giờ cũng biết sợ rồi?’’
Nghe vậy, Thẩm Tuyết Sơ liền cứng mặt, thân thể vốn nhỏ bé cũng hơi cuộn lại, khẽ lấy tay xoa bụng một cái.
‘’Bẩm thái hậu, thần thϊếp đã nghe lời dạy bảo, nhất định sẽ cố gắng hết sức để quản lý tốt hậu cung. Mong thái hậu đừng vì thần thϊếp mà tức giận, ảnh hưởng đến phượng thể.’’
‘’Đừng cố gắng làm gì, kẻ có năng lực sẽ không cần phải cố gắng. Vạn nhất ngươi cố gắng không được lại rước thêm cực khổ thì hoàng đế lại trách móc ai gia. Được rồi, từ giờ ai gia sẽ điều Bạch Vân đến chăm sóc thai tượng của ngươi. Bà ta là người cẩn thận lại am hiểu chăm sóc thai nhi.’’
Thái hậu vừa dứt lời, bên cạnh Thẩm Tuyết Sơ liền xuất hiện một lão nô đứng tuổi, nhìn bề ngoài trông có vẻ rất đáng tin cậy. Thế nhưng, hiện tại nàng ta không có tâm trạng nào mà quan sát cả, chỉ dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn đến thái hậu.
Kỳ thực trong lòng nàng ta đã bắt đầu nổi lên từng tầng sợ hãi, sợ rằng liệu có phải thái hậu đã nhận ra điều gì rồi không?
Lúc mới bắt đầu trò chuyện, thái hậu đã nhắc đến chuyện sảy thai của Lạc tần, cũng như chuyện Như tần bằng cách nào lại có thể vu oan hãm hại đến trên đầu nàng ta.
Cho nên bây giờ, thái hậu mới công khai nhét người vào Thừa Càn cung. Chăm sóc thai nhi thì đã có thái y, e rằng muốn tìm hiểu thực hư cũng như kiểm soát nàng ta mới là sự thật.
Nếu là vậy, chuyện uống thuốc kia xem ra phải cẩn thận hơn mới được.
‘’Nhi thần… nhi thần nghĩ âu cũng là do duyên số. Hơn nữa là do Như tần quá độc ác, chẳng những vu oan nhi thần mà còn nhẫn tâm làm hại đứa nhỏ.’’
‘’Thật vậy sao?’’
‘’Hồi mẫu hậu, quả thực là như vậy ạ.’’
‘’Như tần lấy đâu ra những thứ đó để vu oan hại người? Nếu như là do nàng ta tâm ngoan thủ lạt, vậy cũng là do hoàng hậu ngươi chưởng cung không nghiêm, mới để cớ sự như vậy xảy ra. Hoàng đế cấm túc Như tần chẳng qua là để bảo vệ danh dự của ngươi thôi, vậy mà đến giờ ngươi vẫn không biết lỗi lầm sao?’’
‘’Thần thϊếp… thần thϊếp….’’ Thẩm Tuyết Sơ bị mắng đến mức đôi mắt đẹp cũng được phủ một tầng hơi nước, nàng ta không ngờ thái hậu lại có thể nói thẳng ra như vậy, một chút thể diện cũng không chừa lại.
Tư chất của hoàng hậu vốn là khó mà nhập cung, ngoại trừ gương mặt mỹ miều đó ra thì thực sự không có chút thủ đoạn nào. Ngay từ năm đó, thái hậu đã tìm cách ngăn cản không cho hoàng đế nhìn thấy nàng ta, ai ngờ cuối cùng vẫn là không thể ngăn được.
Chính vì vậy, thái hậu chỉ có thể tận lực bảo ban nàng ta, ngăn nàng ta lại tiếp tục phạm sai lầm.
‘’Thuốc đó có liên quan tới ngươi, cho nên mới bị Như tần kéo vào chuyện này?’’
‘’Nhi thần….’’ Thẩm Tuyết Sơ vốn đã bị hỏi đến mức cứng người, tất nhiên giờ cũng không thể nói thêm được câu nào nữa.
‘’Ai gia không cần biết ngươi muốn làm gì, nhưng chỉ cần có chuyện xảy ra trong cung thì đó chắc chắn là do lỗi của ngươi. Ngươi làm hoàng hậu cũng đã được khá lâu rồi, vậy mà trong cung vẫn chưa có thêm một đứa nhỏ nào, ngược lại cứ liên tiếp có chuyện. Tự ngươi nghĩ thử xem, triều thần sẽ nhìn hoàng thượng ra sao đây?’’
Nghe thái hậu nói vậy, Thẩm Tuyết Sơ giật thót mình. Thế nhưng, nàng ta lại không biết ứng đối sao cho phải.
Những thứ trách nhiệm hay thủ đoạn nặng nề này, nàng ta chưa bao giờ thực sự để tâm đến. Hơn nữa, đại phu nhân cũng không muốn dạy nàng ta, thành ra trong mắt nàng ta chỉ có tình cảm mới là đáng quý.
Nàng ta chỉ một lòng nghĩ đến Phong Nhẫn, nghĩ rằng làm vợ hắn đã là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Cả hai sẽ là đôi phu thê ân ái mặn nồng nhất, nàng ta sẽ sống trong nhung lụa cả đời, sau đó cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.
Ngoài tình cảm ra, nàng ta sao đấu lại mấy nữ nhân kia?
‘’Bẩm thái hậu, nhi thần đã hiểu rồi ạ. Nhưng chuyện con cái âu cũng là phúc của mỗi người, thần thϊếp cũng không thể cưỡng cầu. Chuyện này là do các vị muội muội tự cố gắng mà thôi.’’
‘’Tự cố gắng? Ngươi tự mình nhìn xem sổ sách của Kính Sự Phòng, xem một tháng hoàng đế đến chỗ của ngươi mấy lần? Bản thân là chính cung, lại không biết khuyên hoàng đế mưa móc ban đều, ngươi nghĩ trách nhiệm của mình ở đâu? Hoàng đế mới chỉ có đại hoàng tử được sinh trước khi ngươi nhập cung, còn ngươi đã chấp chưởng phượng ấn mấy năm thì lại không có người con nào. Về chuyện này, hoàng hậu nghĩ sao đây?’’ Thái hậu tức giận nói, thanh điệu không giấu được vẻ bực dọc trong người.
Khuôn mặt vốn được bảo dưỡng kỹ càng của thái hậu cũng phải nhăn lại, hiếm khi để lộ vẻ mặt không vui. Lời nói của Thẩm Tuyết Sơ đối với thái hậu là rất vô trách nhiệm, làm cho bà ta ngày càng không hài lòng.
‘’Thần thϊếp đã hiểu rồi ạ, chuyện này thần thϊếp nhất định dốc sức khuyên nhủ hoàng thượng. Hơn nữa, thần thϊếp cũng luôn canh cánh chuyện mang long thai trong lòng, cho nên bây giờ đã cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của thái hậu. Mai này không chỉ có đại hoàng tử, còn có nhị hoàng tử góp sức cho Thẩm gia chúng ta nữa.’’ Thẩm Tuyết Sơ đánh trúng vào tim đen của thái hậu, khiến cho sắc mặt lão bà bà cũng giãn ra vài phần.
Thấy vậy, nàng ta thầm thấy may mắn vì lúc còn ở nhà đã nghe đại phu nhân lải nhải từ sáng đến tối. Đại phu nhân nói thái hậu hướng Phật chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất vinh hoa phú quý đều nắm không sót một chút nào. Hơn nữa, vinh quang của Thẩm gia cũng là mối bận tâm sâu sắc trong lòng thái hậu.
Nếu không phải có dã tâm này, sao có thể một tay nâng đỡ con trai mình lên ngôi chứ?
‘’Nếu ngươi đã hiểu được như vậy thì tốt, ai gia cũng chỉ mong ngươi chú tâm quản lý hậu cung tốt một chút, đừng để xảy ra thêm chuyện nữa. Bằng không phượng ấn này sợ là ngươi cầm không nổi.’’
‘’Thái hậu!’’ Nghe lời này, Thẩm Tuyết Sơ bất ngờ đến độ âm lượng giọng nói cũng tăng thêm vài phần, nhưng chút khí thế này nhanh chóng tan biến khi chạm phải ánh mắt của thái hậu.
‘’Sao? Chẳng phải ngươi cả ngày chỉ chú tâm ca múa lấy lòng hoàng đế à? Bây giờ cũng biết sợ rồi?’’
Nghe vậy, Thẩm Tuyết Sơ liền cứng mặt, thân thể vốn nhỏ bé cũng hơi cuộn lại, khẽ lấy tay xoa bụng một cái.
‘’Bẩm thái hậu, thần thϊếp đã nghe lời dạy bảo, nhất định sẽ cố gắng hết sức để quản lý tốt hậu cung. Mong thái hậu đừng vì thần thϊếp mà tức giận, ảnh hưởng đến phượng thể.’’
‘’Đừng cố gắng làm gì, kẻ có năng lực sẽ không cần phải cố gắng. Vạn nhất ngươi cố gắng không được lại rước thêm cực khổ thì hoàng đế lại trách móc ai gia. Được rồi, từ giờ ai gia sẽ điều Bạch Vân đến chăm sóc thai tượng của ngươi. Bà ta là người cẩn thận lại am hiểu chăm sóc thai nhi.’’
Thái hậu vừa dứt lời, bên cạnh Thẩm Tuyết Sơ liền xuất hiện một lão nô đứng tuổi, nhìn bề ngoài trông có vẻ rất đáng tin cậy. Thế nhưng, hiện tại nàng ta không có tâm trạng nào mà quan sát cả, chỉ dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn đến thái hậu.
Kỳ thực trong lòng nàng ta đã bắt đầu nổi lên từng tầng sợ hãi, sợ rằng liệu có phải thái hậu đã nhận ra điều gì rồi không?
Lúc mới bắt đầu trò chuyện, thái hậu đã nhắc đến chuyện sảy thai của Lạc tần, cũng như chuyện Như tần bằng cách nào lại có thể vu oan hãm hại đến trên đầu nàng ta.
Cho nên bây giờ, thái hậu mới công khai nhét người vào Thừa Càn cung. Chăm sóc thai nhi thì đã có thái y, e rằng muốn tìm hiểu thực hư cũng như kiểm soát nàng ta mới là sự thật.
Nếu là vậy, chuyện uống thuốc kia xem ra phải cẩn thận hơn mới được.
16
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
