0 chữ
Chương 42
Chương 42
Ngân Liêm không nhìn nổi, giơ đuôi rắn lên đánh Berian sang một bên.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Bởi vì mùa mưa đã qua, mùa thu hoạch đã đến. Các giống đực của bộ lạc Sư Tử mỗi ngày đều vất vả cần cù lao động, đi săn thì đi săn, làm da thú thì làm da thú, xây nhà thì xây nhà, bận đến chân không chạm đất.
Tuy nhiên, Ngân Liêm là thú nhân máu lạnh. Để tránh những phiền phức không cần thiết, anh quyết định đi săn vào ban đêm, cùng Berian thức đêm gia công và ướp thịt khô.
Kỳ Bối lại không quan tâm đến thân phận của Ngân Liêm, chỉ sợ một số thú nhân có thành kiến với anh, không cho phép anh ở lại bộ lạc. Vì vậy, Ngân Liêm đến nay chưa hề lộ ra hình thú trước mặt các thú nhân khác. Kỳ Bối đối ngoại cũng chỉ nói anh là Thú nhân Sư Tử, hơn nữa cả ngày cùng Berian bận rộn, nghe vậy thật đúng là cảm thấy Ngân Liêm chính là Thú nhân Sư Tử.
Berian phơi xong miếng thịt khô cuối cùng, có chút lo lắng. “Muối vẫn đổi được ít quá. Xem ra chỗ thịt này có lẽ không đủ cho ba người chúng ta ăn qua mùa đông, đến mùa đông vẫn phải đi săn.”
Ngân Liêm: “Tôi sẽ ngủ đông.”
Berian sững sờ, hình như đúng là vậy, suýt nữa thì quên mất thú nhân máu lạnh mùa đông sẽ tìm chỗ ngủ đông. Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm được không ít đồ ăn, mà cả mùa đông Tiểu Bối sẽ chỉ thuộc về một mình anh!
Berian nghĩ, miệng sắp nhếch đến tận mang tai.
Ngân Liêm vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, liền dội cho anh một gáo nước lạnh: “Nhưng tôi là thú nhân cấp tám, không ngủ đông cũng không sao.”
Berian tức đến bốc khói. Thời tiết nóng, thân thể Xà thú mát lạnh, Tiểu Bối càng thích dựa vào người anh. Đến mùa đông, Xà thú lại còn muốn tranh Tiểu Bối với mình, thật quá đáng!
Đợi đến khi trời tối, Ngân Liêm ra ngoài đi săn, Kỳ Bối vừa tắm nước ấm xong, ngồi trên giường ngẩn ngơ. Berian lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao vậy?” Kỳ Bối hỏi.
Berian nắm tay cô, thành kính cầu xin: “Chúng ta kết lữ đi.”
Mặt Kỳ Bối lập tức đỏ bừng, cô hơi kinh ngạc. “Bây, bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Berian gật gật đầu, có thể thấy được anh cũng rất căng thẳng. Nắm tay Kỳ Bối đồng thời chính anh cũng đang run rẩy, vành tai sớm đã đỏ bừng một mảng.
Không nhân lúc này nói, đợi Xà thú trở về lại làm gián đoạn anh và Tiểu Bối!
Kỳ Bối nhìn chằm chằm vào người đàn ông luôn vô điều kiện yêu thương mình trước mắt, lòng cô mềm nhũn. Cô không thể lừa dối bản thân rằng mình không yêu anh, cho dù họ không cùng một thế giới, nhưng - quan trọng nhất vẫn là trân trọng hiện tại.
Cô đón lấy ánh mắt của Berian, gật gật đầu, chủ động khóa ngồi lên người Berian, cúi người áp khuôn mặt nóng bừng vào ngực anh.
Tim anh đập ngay bên tai cô, thật sống động.
Tim Berian kích động, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt cô, cúi đầu hôn lên trán cô, lên má cô. Cả hai đều rất vụng về nhưng lại không mất đi sự nhiệt tình.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Bởi vì mùa mưa đã qua, mùa thu hoạch đã đến. Các giống đực của bộ lạc Sư Tử mỗi ngày đều vất vả cần cù lao động, đi săn thì đi săn, làm da thú thì làm da thú, xây nhà thì xây nhà, bận đến chân không chạm đất.
Tuy nhiên, Ngân Liêm là thú nhân máu lạnh. Để tránh những phiền phức không cần thiết, anh quyết định đi săn vào ban đêm, cùng Berian thức đêm gia công và ướp thịt khô.
Kỳ Bối lại không quan tâm đến thân phận của Ngân Liêm, chỉ sợ một số thú nhân có thành kiến với anh, không cho phép anh ở lại bộ lạc. Vì vậy, Ngân Liêm đến nay chưa hề lộ ra hình thú trước mặt các thú nhân khác. Kỳ Bối đối ngoại cũng chỉ nói anh là Thú nhân Sư Tử, hơn nữa cả ngày cùng Berian bận rộn, nghe vậy thật đúng là cảm thấy Ngân Liêm chính là Thú nhân Sư Tử.
Ngân Liêm: “Tôi sẽ ngủ đông.”
Berian sững sờ, hình như đúng là vậy, suýt nữa thì quên mất thú nhân máu lạnh mùa đông sẽ tìm chỗ ngủ đông. Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm được không ít đồ ăn, mà cả mùa đông Tiểu Bối sẽ chỉ thuộc về một mình anh!
Berian nghĩ, miệng sắp nhếch đến tận mang tai.
Ngân Liêm vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, liền dội cho anh một gáo nước lạnh: “Nhưng tôi là thú nhân cấp tám, không ngủ đông cũng không sao.”
Berian tức đến bốc khói. Thời tiết nóng, thân thể Xà thú mát lạnh, Tiểu Bối càng thích dựa vào người anh. Đến mùa đông, Xà thú lại còn muốn tranh Tiểu Bối với mình, thật quá đáng!
“Sao vậy?” Kỳ Bối hỏi.
Berian nắm tay cô, thành kính cầu xin: “Chúng ta kết lữ đi.”
Mặt Kỳ Bối lập tức đỏ bừng, cô hơi kinh ngạc. “Bây, bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Berian gật gật đầu, có thể thấy được anh cũng rất căng thẳng. Nắm tay Kỳ Bối đồng thời chính anh cũng đang run rẩy, vành tai sớm đã đỏ bừng một mảng.
Không nhân lúc này nói, đợi Xà thú trở về lại làm gián đoạn anh và Tiểu Bối!
Kỳ Bối nhìn chằm chằm vào người đàn ông luôn vô điều kiện yêu thương mình trước mắt, lòng cô mềm nhũn. Cô không thể lừa dối bản thân rằng mình không yêu anh, cho dù họ không cùng một thế giới, nhưng - quan trọng nhất vẫn là trân trọng hiện tại.
Tim anh đập ngay bên tai cô, thật sống động.
Tim Berian kích động, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt cô, cúi đầu hôn lên trán cô, lên má cô. Cả hai đều rất vụng về nhưng lại không mất đi sự nhiệt tình.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
