0 chữ
Chương 23
Chương 23
Không có cách nào rời đi, Kỳ Bối đành ngoan ngoãn quay trở lại chỗ cũ.
Ngân Liêm trở về rất nhanh. Anh ném con mồi đã chết xuống một chỗ, đầu tiên là liếc nhìn về phía Kỳ Bối, thấy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Kỳ Bối đối diện với anh, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng anh rất tốt.
Ngân Liêm dùng đuôi rắn cuộn lấy hai viên đá lửa, không mấy quen thuộc mà nhóm lửa lên. Hang động âm u ẩm ướt, đá lửa va chạm một lúc lâu mới tóe ra tia lửa. May mà củi đều rất khô, cũng coi như thuận lợi mà nhóm được lửa lên.
Kỳ Bối ngồi ở vị trí cuối gió, khói đặc sặc vào người cô. Cô không nhịn được ho khan, cổ họng vốn đã bị sặc nước nên có chút khàn, ho như vậy giống như bị lưỡi dao cào qua.
Kỳ Bối cũng biết mình ho có chút chói tai, cô che miệng cố gắng hạ thấp giọng. Ai ngờ cái đuôi rắn lạnh lẽo trực tiếp cuốn lấy cô, đưa cô đến bên cạnh Ngân Liêm. Ngân Liêm đầu cũng không ngẩng, như dỗ trẻ con đưa cho cô mấy quả vàng óng.
“Ngân Liêm tôi vẫn muốn hỏi có thể đưa tôi...”
“Không thể.”
Ngân Liêm vội vàng lột da và nội tạng của con mồi, đầu cũng không ngẩng đã biết cô muốn hỏi gì. “Ở lại với tôi.”
Kỳ Bối nản lòng cúi đầu, nhét quả vào miệng, chua đến nhe răng trợn mắt.
Sau khi cho Kỳ Bối ăn no, Ngân Liêm vẫn luôn dùng đuôi rắn cuốn lấy Kỳ Bối. May mà anh biết kiểm soát lực đạo, Kỳ Bối như nằm trên một chiếc giường nước, vừa mát lạnh vừa lắc lư.
Anh nhìn cô, đột ngột nói: “Cô sắp động dục rồi.”
Kỳ Bối: “Cái gì?”
Lưỡi rắn rất nhạy cảm. Anh vươn lưỡi ra cảm nhận trong không khí, đã nhận ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Kỳ Bối suy nghĩ trong đầu một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình đúng là vào mấy ngày này, trong lòng kinh hãi, thương lượng với Ngân Liêm: “Vậy anh đưa tôi về bộ lạc Sư Tử đi? Nếu tôi chảy máu, ở đây cũng không tiện! Cùng lắm thì đợi kỳ kinh... kỳ động dục của tôi qua đi, tôi lại đến tìm anh.”
“Tưởng tôi ngốc sao.” Ngân Liêm lạnh lùng nói. “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô lau người.”
Kỳ Bối: “...”
Chẳng lẽ phải ở đây chảy máu bảy ngày sao!
“Anh thích tôi ở điểm nào mà muốn sống chung với tôi?”
Ngân Liêm như bị câu hỏi này làm khó, lại thật sự suy nghĩ một hồi. “Cô rất mê người, hơn nữa, cô cũng không có vẻ gì là ghét tôi?”
Nhưng tôi rất sợ anh, cảm giác anh muốn ăn thịt người.
Kỳ Bối không dám nói ra, nghĩ cách tìm một cơ hội để trở lại mặt đất, chạy thật xa.
Ngân Liêm cụp mắt nhìn cô, không thể không nói, diện mạo của anh thật sự không thể chê vào đâu được, vừa dịu dàng lại không mất đi sự sắc sảo, vừa sắc bén lại không mất đi vẻ lãnh đạm, về cơ bản không có góc chết.
Ngân Liêm: “Đợi kỳ động dục của cô qua đi, chúng ta trực tiếp kết lữ. Mùa thu hoạch tôi có thể ấp trứng của chúng ta, mấy ngày này tôi sẽ bổ sung đồ ăn ngon cho cô.”
Kỳ Bối: “?”
Cô kinh hãi thất sắc. “Kết lữ? Tôi còn nhỏ, như vậy không tốt lắm đâu, hơn nữa tôi còn có người mình thích rồi.”
Ánh mắt Ngân Liêm trầm xuống, một tay nắm lấy cằm cô. “Cô đã không còn dưới 16 tuổi rồi chứ? Tôi cũng không ngửi thấy mùi của giống đực khác trên người cô, tôi sẽ là giống đực đầu tiên của cô.”
Ngân Liêm trở về rất nhanh. Anh ném con mồi đã chết xuống một chỗ, đầu tiên là liếc nhìn về phía Kỳ Bối, thấy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Kỳ Bối đối diện với anh, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng anh rất tốt.
Ngân Liêm dùng đuôi rắn cuộn lấy hai viên đá lửa, không mấy quen thuộc mà nhóm lửa lên. Hang động âm u ẩm ướt, đá lửa va chạm một lúc lâu mới tóe ra tia lửa. May mà củi đều rất khô, cũng coi như thuận lợi mà nhóm được lửa lên.
Kỳ Bối ngồi ở vị trí cuối gió, khói đặc sặc vào người cô. Cô không nhịn được ho khan, cổ họng vốn đã bị sặc nước nên có chút khàn, ho như vậy giống như bị lưỡi dao cào qua.
Kỳ Bối cũng biết mình ho có chút chói tai, cô che miệng cố gắng hạ thấp giọng. Ai ngờ cái đuôi rắn lạnh lẽo trực tiếp cuốn lấy cô, đưa cô đến bên cạnh Ngân Liêm. Ngân Liêm đầu cũng không ngẩng, như dỗ trẻ con đưa cho cô mấy quả vàng óng.
“Không thể.”
Ngân Liêm vội vàng lột da và nội tạng của con mồi, đầu cũng không ngẩng đã biết cô muốn hỏi gì. “Ở lại với tôi.”
Kỳ Bối nản lòng cúi đầu, nhét quả vào miệng, chua đến nhe răng trợn mắt.
Sau khi cho Kỳ Bối ăn no, Ngân Liêm vẫn luôn dùng đuôi rắn cuốn lấy Kỳ Bối. May mà anh biết kiểm soát lực đạo, Kỳ Bối như nằm trên một chiếc giường nước, vừa mát lạnh vừa lắc lư.
Anh nhìn cô, đột ngột nói: “Cô sắp động dục rồi.”
Kỳ Bối: “Cái gì?”
Lưỡi rắn rất nhạy cảm. Anh vươn lưỡi ra cảm nhận trong không khí, đã nhận ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Kỳ Bối suy nghĩ trong đầu một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình đúng là vào mấy ngày này, trong lòng kinh hãi, thương lượng với Ngân Liêm: “Vậy anh đưa tôi về bộ lạc Sư Tử đi? Nếu tôi chảy máu, ở đây cũng không tiện! Cùng lắm thì đợi kỳ kinh... kỳ động dục của tôi qua đi, tôi lại đến tìm anh.”
Kỳ Bối: “...”
Chẳng lẽ phải ở đây chảy máu bảy ngày sao!
“Anh thích tôi ở điểm nào mà muốn sống chung với tôi?”
Ngân Liêm như bị câu hỏi này làm khó, lại thật sự suy nghĩ một hồi. “Cô rất mê người, hơn nữa, cô cũng không có vẻ gì là ghét tôi?”
Nhưng tôi rất sợ anh, cảm giác anh muốn ăn thịt người.
Kỳ Bối không dám nói ra, nghĩ cách tìm một cơ hội để trở lại mặt đất, chạy thật xa.
Ngân Liêm cụp mắt nhìn cô, không thể không nói, diện mạo của anh thật sự không thể chê vào đâu được, vừa dịu dàng lại không mất đi sự sắc sảo, vừa sắc bén lại không mất đi vẻ lãnh đạm, về cơ bản không có góc chết.
Ngân Liêm: “Đợi kỳ động dục của cô qua đi, chúng ta trực tiếp kết lữ. Mùa thu hoạch tôi có thể ấp trứng của chúng ta, mấy ngày này tôi sẽ bổ sung đồ ăn ngon cho cô.”
Cô kinh hãi thất sắc. “Kết lữ? Tôi còn nhỏ, như vậy không tốt lắm đâu, hơn nữa tôi còn có người mình thích rồi.”
Ánh mắt Ngân Liêm trầm xuống, một tay nắm lấy cằm cô. “Cô đã không còn dưới 16 tuổi rồi chứ? Tôi cũng không ngửi thấy mùi của giống đực khác trên người cô, tôi sẽ là giống đực đầu tiên của cô.”
2
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
