TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Lily vẫn còn cố gắng: “Em chỉ ngồi đây một lúc thôi, không làm gì cả! Anh nỡ lòng nào làm một giống cái đau lòng sao?” Nói rồi đôi mắt to của cô ta lập tức đẫm lệ, Kỳ Bối nhìn mà phải thốt lên lợi hại, lợi hại.

“?” Berian đầu đầy vạch đen. “Cô là ai, tôi với cô thân lắm sao?”

Bị giống đực mình thích phớt lờ đuổi đi, bên cạnh còn có một giống cái khác xem trò cười của mình, Lily vừa xấu hổ vừa tức giận, che mắt hu hu rồi quay người chạy đi.

Kỳ Bối ló đầu ra xem: “Lợi hại thật, che mắt mà vẫn chạy được.”

Berian không coi Lily là chuyện gì to tát, anh đặt thịt nướng xong vào bát tre để cho nguội.

Gần đây hầu như ngày nào cũng mưa to, phạm vi hoạt động của Kỳ Bối bị giảm đi đáng kể. Mỗi ngày cô chỉ có thể nằm trong hang đá suy ngẫm về cuộc đời, có lúc buồn chán đến mức lấy quần áo hiện đại ra gấp lại một lần, vừa sắp xếp vừa hoài niệm.

Muốn chơi game, muốn gọi đồ ăn ngoài, muốn xem phim truyền hình...!

Berian tò mò đặt hai tay lên chiếc áo ngực của cô trên giường, vui vẻ nói: “Tiểu Bối em xem, cái này giống ngực em quá!”

Kỳ Bối: “……”

Sau đó đi qua cho Berian một quyền.

Một buổi sáng nọ, tiếng tù và quen thuộc lại vang lên. Berian vội vàng quấn váy da thú rồi chạy ra ngoài, còn dặn Kỳ Bối nhớ ăn thịt trong nồi.

Khi trở về đã quá trưa, sắc mặt Berian cũng không tốt lắm, hiếm khi không dính lấy Kỳ Bối.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Kỳ Bối véo véo má anh.

Gương mặt của chàng trai trẻ đã bắt đầu có những đường nét trưởng thành, nhưng tâm tư vẫn như một thiếu niên, chuyện gì cũng hiện rõ trên mặt.

“Ai, Thái nói vì gần đây luôn mưa to, bộ lạc của chúng ta lại ở vùng đất thấp, một số bộ lạc nhỏ bên cạnh đã bị lũ lụt nhấn chìm. Chúng ta phải ra ngoài bộ lạc đào mương dẫn nước.”

Kỳ Bối cũng nhíu mày. “Các anh định đào thế nào? Phải đi bao lâu?”

“Cũng giống như mọi năm, mở rộng con mương bên ngoài, dẫn nước xuống cái hồ ở dưới. Em còn không biết đâu ha ha ha ha, lần trước đi hái nấm với em cái mương đó, là chúng ta đào ra đấy! Chỉ là mỗi lần đến mùa mưa, sẽ có bùn cát lấp nó lại, khiến nước mưa không thể chảy vào mương.”

Berian tiếp tục nói: “Cũng không lâu, chắc khoảng một ngày một đêm liên tục. Phải vất vả cho em ở nhà rồi! Anh đã để rất nhiều đồ ăn ở nhà, đói phải nhớ ăn nhé!”

“Em lại không ngốc.” Kỳ Bối nghĩ nghĩ rồi dặn dò: “Nhớ đừng ở dưới chân núi không có nhiều cây cối, mưa lớn dễ có lũ quét.”

Berian gật gật đầu. Kỳ Bối nói gì anh cũng đều ghi nhớ.

Đêm hôm đó Berian liền đi cùng mọi người. Chuyện này rất cấp bách, kéo dài một ngày là nhà có thể bị ngập. Hạt mưa lúc đầu trông nhỏ, một giây sau có thể như mưa đá đập vào người đau điếng. Nhìn từ trong phòng ra, cơn mưa như một lớp sương mù.

Lúc này chắc phải may mắn là các giống đực da dày thịt béo.

Trong bộ lạc chỉ còn lại không nhiều giống đực, hoặc là trong nhà có con nhỏ hoặc giống cái bị bệnh nên phải để lại một người, hoặc là những giống đực già không còn khả năng lao động.

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.