0 chữ
Chương 34
Chương 34: Tạ Dữ Hoài, tôi sẽ kéo cậu cùng xuống địa ngục
Những chuyện như thế này, cô đã trải qua quá nhiều lần từ thời cấp hai.
Cô nhắm mắt lại, máu từ trán chảy xuống má, cuối cùng nhỏ giọt trên nền đất.
Vạt váy đồng phục xòe ra, dưới ánh mặt trời, cô mong manh và thuần khiết như một thiên thần bị kéo xuống khỏi thần đàn.
Hàn Gia Hi phát điên vì ghen tị.
Tại sao trong tình cảnh này mà Tô Miên Miên vẫn đẹp như vậy?
Cô ta nghiến răng ken két: “Con này bây giờ đ** thèm phản kháng nữa.”
Phác Bảo Trân nhún vai thờ ơ: “Biết đâu là đang hưởng thụ ấy chứ.”
“Cũng đúng, loại con gái rẻ tiền như vậy, chắc còn mong người ta nhìn thấy thân thể mình nữa là.”
Hàn Gia Hi bước đến, bắt đầu xé toạc áo đồng phục của thiếu nữ. Chiếc cúc đầu tiên bung ra, áσ ɭóŧ màu hồng lộ ra trước ánh nhìn của mọi người.
“Hàn Gia Hi! Mau dừng lại! Tớ gọi Tạ Dữ Hoài đến rồi đấy!”
Giọng nói run rẩy của Hứa Tú Thanh vang vọng khắp dãy nhà học. Hàn Gia Hi lập tức ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt u ám lạnh lẽo của Tạ Dữ Hoài.
Cô ta lập tức thu tay lại, ngã ngồi trên đất vì sợ hãi.
Tô Miên Miên từ từ mở mắt, trong tầm nhìn đẫm máu, Tạ Dữ Hoài trông tiều tụy đi rất nhiều.
Cô gái đứng bên cạnh hắn nhỏ bé đến mức còn chưa cao tới ngực thiếu niên. Cô ấy khóc sưng cả mắt, rõ ràng nhút nhát và yếu đuối, vậy mà vẫn dám lao ra vì cô.
Thật ngốc.
Tiếp cận cô, thì có thể có kết cục gì tốt đẹp chứ?
“Tạ... Tạ Dữ Hoài, cậu về rồi à...” Kim Hải Anh lắp bắp, toàn thân run rẩy.
Hàn Gia Hi luống cuống bò dậy, nấp sau lưng Phác Bảo Trân.
Đôi mắt của Tạ Dữ Hoài vằn đầy tia máu, mu bàn tay loang lổ những vết roi hằn đỏ. Hắn không thèm nhìn ba người kia, từng bước từng bước đi đến chỗ Tô Miên Miên.
Dừng lại bên cạnh cô, hắn ngồi xuống.
Áp lực từ hắn khiến ba người run lên, rón rén định lùi đi.
Ngay giây sau đó, bàn tay trắng lạnh với những đốt xương rõ ràng của Tạ Dữ Hoài túm lấy tóc Tô Miên Miên.
Hắn lạnh lùng nhấc cô lên, đập đầu cô thật mạnh vào cánh cửa phía sau.
Máu trào ra, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân.
Tất cả đều sững sờ.
Hứa Tú Thanh không thể tin nổi nhìn Tạ Dữ Hoài.
Cô ấy run rẩy, đẩy hắn ra: “Cậu làm gì vậy? Miên Miên không phải kẻ trộm!”
“Cút.”
Tạ Dữ Hoài hất mạnh Hứa Tú Thanh ngã lăn ra đất. Tô Miên Miên cố gắng xoay người nhìn hắn, máu phủ mờ tầm mắt. Toàn thân cô tê dại vì đau, thế giới trong mắt đảo lộn.
“Không phải tôi tố cáo.”
“Tôi biết.”
“Tạ Viễn tìm tôi, tôi không đồng ý.”
“Tôi biết.”
“Tôi cũng chưa từng liên hệ với Tạ Viễn.”
“Tôi biết.”
Cô nói một câu, hắn đáp một câu.
Tô Miên Miên bất lực hé môi muốn hỏi “Tại sao?”, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Lúc trước hắn bắt nạt cô, cũng chẳng cần lý do.
Chỉ đơn giản là vì hắn muốn.
“Cô không có bản lĩnh để có được số liên lạc của ông nội tôi, lại còn vứt thẻ của Tạ Viễn đi, đúng là làm không tệ. Nhưng mà, Tô Miên Miên à, cô đã khiến tôi gặp phiền toái. Kế hoạch của tôi, suýt nữa, chỉ suýt nữa thôi là bị cô phá hỏng hết.”
Tô Miên Miên thấy hắn đúng là điên.
Nếu hắn không phát rồ mà bắt nạt cô trước, sao lại có chuyện hôm nay?
Tạ Dữ Hoài ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Người phiền phức như cô, nên bị gϊếŧ chết.”
“Tùy.”
“Nhưng gϊếŧ cô thì dễ quá, phải từ từ tra tấn mới vui. Ví dụ như… bà của cô?”
Thiếu niên bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Tô Miên Miên không thể tin nổi nhìn con quỷ dữ trước mặt.
Cô nuốt ngược nước mắt, căm hận đến mức chỉ muốn xé xác hắn ra: “Tạ Dữ Hoài, tôi sẽ kéo cậu cùng xuống địa ngục với tôi.”
Tạ Dữ Hoài bóp cằm cô, gằn từng chữ một: “Tôi vốn đã ở dưới địa ngục.”
Hắn đứng dậy, bước vào lớp học.
===
Lịch ra chương từ 23/4: mỗi ngày 5 chương trong khung giờ 19h-21h
Cô nhắm mắt lại, máu từ trán chảy xuống má, cuối cùng nhỏ giọt trên nền đất.
Vạt váy đồng phục xòe ra, dưới ánh mặt trời, cô mong manh và thuần khiết như một thiên thần bị kéo xuống khỏi thần đàn.
Hàn Gia Hi phát điên vì ghen tị.
Tại sao trong tình cảnh này mà Tô Miên Miên vẫn đẹp như vậy?
Cô ta nghiến răng ken két: “Con này bây giờ đ** thèm phản kháng nữa.”
Phác Bảo Trân nhún vai thờ ơ: “Biết đâu là đang hưởng thụ ấy chứ.”
“Cũng đúng, loại con gái rẻ tiền như vậy, chắc còn mong người ta nhìn thấy thân thể mình nữa là.”
Hàn Gia Hi bước đến, bắt đầu xé toạc áo đồng phục của thiếu nữ. Chiếc cúc đầu tiên bung ra, áσ ɭóŧ màu hồng lộ ra trước ánh nhìn của mọi người.
“Hàn Gia Hi! Mau dừng lại! Tớ gọi Tạ Dữ Hoài đến rồi đấy!”
Cô ta lập tức thu tay lại, ngã ngồi trên đất vì sợ hãi.
Tô Miên Miên từ từ mở mắt, trong tầm nhìn đẫm máu, Tạ Dữ Hoài trông tiều tụy đi rất nhiều.
Cô gái đứng bên cạnh hắn nhỏ bé đến mức còn chưa cao tới ngực thiếu niên. Cô ấy khóc sưng cả mắt, rõ ràng nhút nhát và yếu đuối, vậy mà vẫn dám lao ra vì cô.
Thật ngốc.
Tiếp cận cô, thì có thể có kết cục gì tốt đẹp chứ?
“Tạ... Tạ Dữ Hoài, cậu về rồi à...” Kim Hải Anh lắp bắp, toàn thân run rẩy.
Hàn Gia Hi luống cuống bò dậy, nấp sau lưng Phác Bảo Trân.
Đôi mắt của Tạ Dữ Hoài vằn đầy tia máu, mu bàn tay loang lổ những vết roi hằn đỏ. Hắn không thèm nhìn ba người kia, từng bước từng bước đi đến chỗ Tô Miên Miên.
Áp lực từ hắn khiến ba người run lên, rón rén định lùi đi.
Ngay giây sau đó, bàn tay trắng lạnh với những đốt xương rõ ràng của Tạ Dữ Hoài túm lấy tóc Tô Miên Miên.
Hắn lạnh lùng nhấc cô lên, đập đầu cô thật mạnh vào cánh cửa phía sau.
Máu trào ra, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân.
Tất cả đều sững sờ.
Hứa Tú Thanh không thể tin nổi nhìn Tạ Dữ Hoài.
Cô ấy run rẩy, đẩy hắn ra: “Cậu làm gì vậy? Miên Miên không phải kẻ trộm!”
“Cút.”
Tạ Dữ Hoài hất mạnh Hứa Tú Thanh ngã lăn ra đất. Tô Miên Miên cố gắng xoay người nhìn hắn, máu phủ mờ tầm mắt. Toàn thân cô tê dại vì đau, thế giới trong mắt đảo lộn.
“Không phải tôi tố cáo.”
“Tôi biết.”
“Tạ Viễn tìm tôi, tôi không đồng ý.”
“Tôi biết.”
“Tôi cũng chưa từng liên hệ với Tạ Viễn.”
Cô nói một câu, hắn đáp một câu.
Tô Miên Miên bất lực hé môi muốn hỏi “Tại sao?”, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Lúc trước hắn bắt nạt cô, cũng chẳng cần lý do.
Chỉ đơn giản là vì hắn muốn.
“Cô không có bản lĩnh để có được số liên lạc của ông nội tôi, lại còn vứt thẻ của Tạ Viễn đi, đúng là làm không tệ. Nhưng mà, Tô Miên Miên à, cô đã khiến tôi gặp phiền toái. Kế hoạch của tôi, suýt nữa, chỉ suýt nữa thôi là bị cô phá hỏng hết.”
Tô Miên Miên thấy hắn đúng là điên.
Nếu hắn không phát rồ mà bắt nạt cô trước, sao lại có chuyện hôm nay?
Tạ Dữ Hoài ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Người phiền phức như cô, nên bị gϊếŧ chết.”
“Tùy.”
“Nhưng gϊếŧ cô thì dễ quá, phải từ từ tra tấn mới vui. Ví dụ như… bà của cô?”
Thiếu niên bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Tô Miên Miên không thể tin nổi nhìn con quỷ dữ trước mặt.
Cô nuốt ngược nước mắt, căm hận đến mức chỉ muốn xé xác hắn ra: “Tạ Dữ Hoài, tôi sẽ kéo cậu cùng xuống địa ngục với tôi.”
Tạ Dữ Hoài bóp cằm cô, gằn từng chữ một: “Tôi vốn đã ở dưới địa ngục.”
Hắn đứng dậy, bước vào lớp học.
===
Lịch ra chương từ 23/4: mỗi ngày 5 chương trong khung giờ 19h-21h
22
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (1)

-
Phàm Nhân
janniu5 ngày trước | Chương 0ơ sao 23/4 vx chx ra chương mới v shop mk hóng quá ạ