TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42: Thời gian dành cho cô thật sự không còn nhiều

“Cô giúp tên học sinh đặc cách đối đầu với tôi chiến thắng cuộc đua, lại còn hạ mình dây dưa với loại học sinh đặc cách như thế.”

“Giờ thì nghe lén tôi nói chuyện với người khác. Sao đây, vào câu lạc bộ bắn cung cũng nằm trong kế hoạch của cô à?”

Nha Ẩn: “…”

Tự luyến là một loại bệnh, cần chữa.

Cô đã nhìn rõ bản chất tính cách đầy cái tôi của hắn.

Hoàn toàn không còn hứng thú giao tiếp, cô lập tức xoay người định rời đi.

“Phập.”

Một tiếng nặng nề vang lên khi mũi tên cắm vào tường gỗ, khiến bước chân cô khựng lại.

Cô thậm chí còn cảm nhận được mũi tên sắc lạnh sượt qua má, để lại một luồng hơi lạnh rợn người.

Lại một hơi hít sâu nữa, ánh mắt cô trầm xuống, lạnh như băng, bước thẳng đến trước mặt Thành Dã Sâm đang cầm cây cung dài.

“Ê ê ê, A Sâm chỉ đang đùa thôi mà.” Thấy rõ vẻ mặt cô gái có điều bất thường, Bách Viễn vội vàng lên tiếng hoà giải.

“Cậu ấy chỉ muốn cho thấy độ chính xác khi bắn cung của hội trưởng thôi, chẳng phải cô muốn vào câu lạc bộ sao…”

Nha Ẩn đột nhiên túm lấy cổ áo sơ mi đã được mở đến cúc thứ hai của Thành Dã Sâm.

Cô hơi ngẩng cằm, đôi mắt tối đen sâu thẳm, như viên ngọc trai đen ẩn sâu dưới đáy biển hàng vạn năm.

Con ngươi đen tuyền, không chút sinh khí, lạnh đến rợn người: “Từ nãy đến giờ, rõ ràng là anh cố ý bày ra đủ trò để thu hút sự chú ý của tôi đúng không?”

“Thừa nhận điều đó khó đến vậy sao?”

Cả không gian như ngưng đọng, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.

Khoảng cách quá gần khiến cô có thể nhìn rõ phần xương quai xanh thanh tú và chiếc cổ dài trắng trẻo của hắn.

Ngay chỗ yết hầu lồi lên, có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, lúc này đang khẽ động theo cử chỉ nuốt nước bọt vô thức của hắn.

Nha Ẩn buông tay ra, bước đến trước mặt phó hội trưởng đang ngồi yên như con chim cút bị dọa đến câm lặng.

Cô chộp lấy tờ đơn đăng ký trên bàn, xé toạc rồi vo tròn lại thành một cục.

Trong tiếng Bách Viễn hít ngược một hơi khí lạnh, cô chẳng ngoái đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

Bách Viễn há hốc mồm: “Cái, cái đó… A Sâm… hình như cô ấy vừa khıêυ khí©h cậu đấy.”

“Không phải là tán tỉnh gì đó chứ?”

Một tràng cười khẽ trầm thấp, theo nhịp l*иg ngực vững chãi của thiếu niên từ từ vang lên.

Thành Dã Sâm tùy ý vứt cây cung dài trong tay xuống đất, đôi mắt màu hổ phách như đang tích tụ một cơn bão.

“À, đúng thế.”

Hắn không thể không thừa nhận, vừa rồi thực sự có vài giây, hắn đã vì động tác bất ngờ tiếp cận của cô mà vô thức nín thở.

Có lẽ là vì từ khi vào học viện Solan, chưa từng có ai dám làm hành động nào chống đối hắn như vậy.

Cũng có thể là bởi gương mặt của cô sống động, mang vẻ đẹp đầy tính công kích, mỗi cử động đều rất sinh động, rất hấp dẫn.

Rồi hắn nghe thấy từ chính cổ họng mình phát ra một câu nói đầy hứng thú: “Cô ta còn thú vị hơn cả học sinh đặc cách kia nhiều.”



Trước chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ nguyên khối, chỉ có hai người là Nha Ẩn và Nha Nguyên ngồi đối diện nhau.

Sau khi bị dằn mặt một trận ra trò, Ngư Thập Nguyệt đã né tránh họ trong mọi hoạt động, dù là ăn uống hay ra ngoài. Phạm vi di chuyển trong nhà họ Nha của cô ta cũng chỉ giới hạn trong viện nhỏ hẻo lánh nơi cô ta đang ở.

Nhưng Nha Ẩn biết, tất cả những điều đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Thời gian dành cho cô thật sự không còn nhiều.

Nếu trước khi nhà họ Cung quyết định xong đối tác hợp tác trong dự án phát triển vùng đất rộng lớn gần ngoại ô thủ đô Lâm Tháp, mà cô vẫn chưa thể giành được thân phận vị hôn thê của Cung Trạch Trì, hoặc không thể dùng cách nào khác để giúp nhà họ Nha chiếm được phần "đủ lớn" trong dự án lần này, thì địa vị của cô trong gia tộc sẽ nhanh chóng tụt dốc.

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.