0 chữ
Chương 21
Chương 21: Phẫn nộ
“Thể lực ấy mà, khỏi bàn.”
Nha Ẩn nhìn thấy biểu cảm có phần đê tiện trên khuôn mặt búp bê dễ thương của Nguyễn Trừng, lập tức hiểu ra hàm ý của câu nói kia.
Tuy nhiên cô chẳng mấy hứng thú với đời tư của người khác, bèn chuyển sang hỏi về gia thế của đối phương.
“Hắn cũng là ED à… Nhà làm gì vậy?”
Nguyễn Trừng vốn là người mê nhan sắc, bằng không đã chẳng chủ động kết thân với Nha Ẩn như vậy. Giờ thấy cô chịu hỏi, tất nhiên là vui mừng kể tuốt.
“Gia tộc Thành thị là tập đoàn dược phẩm lớn nhất trong nước, nhưng đó mới chỉ là phần nổi thôi.”
Nói đến đây, cô ấy lại như ăn trộm, liếc trước ngó sau một lượt, rồi thì thào: “Tin đồn nói trước kia nhà họ Thành từng làm ăn phi pháp, đặc biệt là buôn lậu vũ khí, chỉ là giờ đã ‘rửa tay gác kiếm’ mà thôi.”
“Đương kim gia chủ nhà họ Thành, cũng chính là cha của Thành Dã Sâm, nổi tiếng phong lưu khắp vương quốc Oske.”
“Nghe nói, tình nhân ông ta bao nuôi ít nhất cũng phải mấy chục người, còn những cuộc mây mưa chớp nhoáng thì khỏi đếm.”
Nha Ẩn khẽ ừm một tiếng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong châm chọc.
“Vậy đúng thật là cha nào con nấy rồi.”
Rất tốt. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô đã tìm ra nam chính cuối cùng Thành Dã Sâm.
Đến đây, Cung Trạch Trì, Vu Tẫn Lạc, Thành Dã Sâm, ba nam chính trong nguyên tác, cô đã “điểm danh” đủ cả.
Giờ thì để cô xem thử nữ chính ở đâu?
“Suỵt…”
Nguyễn Trừng bị câu nói châm biếm không chút che đậy kia làm cho giật nảy mình.
Cô nàng vội đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng: “Đừng rước họa vào thân, hắn có cả đống cách để dằn mặt người khác đấy.”
“Những người như ED ấy, tụi mình chỉ nên đứng xa mà ngắm thôi, dính vào ai cũng đều rắc rối to.”
Nha Ẩn thầm nghĩ, lời này của Nguyễn Trừng coi như nói phí công rồi.
Cô chuyển đến Solan chính là vì Cung Trạch Trì.
Nếu anh hiện là hội trưởng hội học sinh khối cao đẳng, thì với xuất thân và năng lực như thế, rõ ràng cũng là một trong các ED lớp mười hai.
Cô không chỉ muốn làm bạn gái của anh, mà còn muốn trở thành vị hôn thê của anh.
Vậy thì xem ra còn “phạm thượng” hơn một bậc nữa nhỉ?
Tựa như để chứng thực cho lời Nguyễn Trừng vừa nói.
ED nổi danh vì tính khí bất kham Thành Dã Sâm kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Nói.”
Quả thật, hắn sở hữu một diện mạo nổi bật đến mức khó phớt lờ.
Bảo sao nhiều cô gái dù biết rõ yêu đương với hắn không bền lâu, vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mái tóc xoăn màu vàng tro rối nhẹ, dưới ánh đèn mềm mại như nước rọi xuống, ánh lên một lớp sáng nhàn nhạt.
Hàng mi dài và dày cụp xuống, đôi môi đầy đặn như cánh hoa khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ khó đoán. Thế nhưng lời hắn thốt ra lại ngập tràn áp lực cùng ác ý rõ rệt.
“Không biết mở miệng thì giữ cái lưỡi lại cũng chẳng ích gì.”
“Em… em chỉ là… muốn lấy cơm, không để ý đi nhầm lối vào thôi ạ.”
Người đang ngồi dưới đất rõ ràng là một học sinh đặc cách. Cậu ta đeo cặp kính gọng đen rất dày. Có lẽ do độ cận cao, nên tròng kính làm mắt cậu ta trông nhỏ tí như hai hạt đậu xanh. Nhìn qua không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ánh mắt Nha Ẩn lóe lên. Thị lực cô rất tốt, dù cách một khoảng người vẫn có thể thấy rõ cậu học sinh đặc cách kia đang nắm chặt vạt áo, ống tay áo đã bạc màu đến trắng.
Dường như chỉ để thốt ra được mấy lời kia thôi, cậu ta đã phải dốc hết toàn bộ sức lực. Lưng cậu khom xuống, đầu cúi thấp nhìn chằm chằm xuống sàn gạch sáng bóng, nhưng l*иg ngực thì phập phồng dữ dội.
Nha Ẩn nhướng mày, là vì sợ hãi sao?
Nhưng rất nhanh, cô đã phủ định phỏng đoán đó.
Không, là phẫn nộ.
Thành Dã Sâm đột nhiên bật cười, không báo trước chút nào.
Hắn bước lên một bước, mũi giày khẽ đá nắp hộp cơm kim loại bị rơi lăn lóc trên đất: “Đây chẳng phải đã đựng đồ ăn rồi à?”
Nha Ẩn nhìn thấy biểu cảm có phần đê tiện trên khuôn mặt búp bê dễ thương của Nguyễn Trừng, lập tức hiểu ra hàm ý của câu nói kia.
Tuy nhiên cô chẳng mấy hứng thú với đời tư của người khác, bèn chuyển sang hỏi về gia thế của đối phương.
“Hắn cũng là ED à… Nhà làm gì vậy?”
Nguyễn Trừng vốn là người mê nhan sắc, bằng không đã chẳng chủ động kết thân với Nha Ẩn như vậy. Giờ thấy cô chịu hỏi, tất nhiên là vui mừng kể tuốt.
“Gia tộc Thành thị là tập đoàn dược phẩm lớn nhất trong nước, nhưng đó mới chỉ là phần nổi thôi.”
Nói đến đây, cô ấy lại như ăn trộm, liếc trước ngó sau một lượt, rồi thì thào: “Tin đồn nói trước kia nhà họ Thành từng làm ăn phi pháp, đặc biệt là buôn lậu vũ khí, chỉ là giờ đã ‘rửa tay gác kiếm’ mà thôi.”
“Nghe nói, tình nhân ông ta bao nuôi ít nhất cũng phải mấy chục người, còn những cuộc mây mưa chớp nhoáng thì khỏi đếm.”
Nha Ẩn khẽ ừm một tiếng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong châm chọc.
“Vậy đúng thật là cha nào con nấy rồi.”
Rất tốt. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô đã tìm ra nam chính cuối cùng Thành Dã Sâm.
Đến đây, Cung Trạch Trì, Vu Tẫn Lạc, Thành Dã Sâm, ba nam chính trong nguyên tác, cô đã “điểm danh” đủ cả.
Giờ thì để cô xem thử nữ chính ở đâu?
“Suỵt…”
Nguyễn Trừng bị câu nói châm biếm không chút che đậy kia làm cho giật nảy mình.
Cô nàng vội đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng: “Đừng rước họa vào thân, hắn có cả đống cách để dằn mặt người khác đấy.”
Nha Ẩn thầm nghĩ, lời này của Nguyễn Trừng coi như nói phí công rồi.
Cô chuyển đến Solan chính là vì Cung Trạch Trì.
Nếu anh hiện là hội trưởng hội học sinh khối cao đẳng, thì với xuất thân và năng lực như thế, rõ ràng cũng là một trong các ED lớp mười hai.
Cô không chỉ muốn làm bạn gái của anh, mà còn muốn trở thành vị hôn thê của anh.
Vậy thì xem ra còn “phạm thượng” hơn một bậc nữa nhỉ?
Tựa như để chứng thực cho lời Nguyễn Trừng vừa nói.
ED nổi danh vì tính khí bất kham Thành Dã Sâm kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Nói.”
Quả thật, hắn sở hữu một diện mạo nổi bật đến mức khó phớt lờ.
Bảo sao nhiều cô gái dù biết rõ yêu đương với hắn không bền lâu, vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hàng mi dài và dày cụp xuống, đôi môi đầy đặn như cánh hoa khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ khó đoán. Thế nhưng lời hắn thốt ra lại ngập tràn áp lực cùng ác ý rõ rệt.
“Không biết mở miệng thì giữ cái lưỡi lại cũng chẳng ích gì.”
“Em… em chỉ là… muốn lấy cơm, không để ý đi nhầm lối vào thôi ạ.”
Người đang ngồi dưới đất rõ ràng là một học sinh đặc cách. Cậu ta đeo cặp kính gọng đen rất dày. Có lẽ do độ cận cao, nên tròng kính làm mắt cậu ta trông nhỏ tí như hai hạt đậu xanh. Nhìn qua không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ánh mắt Nha Ẩn lóe lên. Thị lực cô rất tốt, dù cách một khoảng người vẫn có thể thấy rõ cậu học sinh đặc cách kia đang nắm chặt vạt áo, ống tay áo đã bạc màu đến trắng.
Dường như chỉ để thốt ra được mấy lời kia thôi, cậu ta đã phải dốc hết toàn bộ sức lực. Lưng cậu khom xuống, đầu cúi thấp nhìn chằm chằm xuống sàn gạch sáng bóng, nhưng l*иg ngực thì phập phồng dữ dội.
Nha Ẩn nhướng mày, là vì sợ hãi sao?
Nhưng rất nhanh, cô đã phủ định phỏng đoán đó.
Không, là phẫn nộ.
Thành Dã Sâm đột nhiên bật cười, không báo trước chút nào.
Hắn bước lên một bước, mũi giày khẽ đá nắp hộp cơm kim loại bị rơi lăn lóc trên đất: “Đây chẳng phải đã đựng đồ ăn rồi à?”
6
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
