0 chữ
Chương 18
Chương 18
Tâm Khương Hạo từ lâu đã mang oán với Thi gia. Hắn hiểu rõ, Thi gia tuyệt đối không vô cớ gọi hắn đến, lại còn đặc biệt an bài để hắn gặp Thi Nguyên Tịch.
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Nhất là với tình cảnh hiện giờ của Thi Nguyên Tịch… hắn chợt cảm thấy sự việc hôm nay chỉ e không đơn giản.
Ánh mắt hắn thoáng run rẩy, giọng trầm thấp: “Ta với Thi Xúc chỉ là thuận theo thời cuộc mà thôi. Là bọn họ ép ta...”
Thi Nguyên Tịch nhướng mày nhìn hắn, giọng điệu lạnh nhạt mà sắc bén: “Ngươi sẽ không cho rằng, hôm nay ta xuất hiện ở đây là vì muốn làm thϊếp của ngươi chứ?”
Khương Hạo khựng lại.
Mấy năm qua, phụ thân hắn liên tục thăng chức, con đường làm quan rộng mở. Chính hắn trong Lễ Bộ cũng đang như cá gặp nước. Trái lại, nhạc phụ hắn dần không còn được trọng dụng. Thi gia rõ ràng đang có ý định cứu vãn cuộc hôn nhân này, nay lại đưa Thi Nguyên Tịch trở về, chẳng phải là có dụng ý rõ ràng hay sao?
Ánh mắt Khương Hạo dao động, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn chỉ nói: “Nguyên Tịch, ta biết năm xưa là ta có lỗi với ngươi, nhưng bao năm qua, trong lòng ta vẫn chỉ có mình ngươi.”
Thi Nguyên Tịch nhấc chén trà sứ trắng trong tay, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lãnh đạm quét qua hắn: “Ý ngươi là, năm xưa là bọn họ ép ngươi hoán thân? Cũng là bọn họ ép ngươi động phòng? Là bọn họ buộc ngươi ôm mỹ nhân vào lòng, cùng nhạc phụ ngươi lên đường hoạn lộ thênh thang?”
Nàng thậm chí còn chẳng buồn để tâm đến câu “trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi” của hắn.
Sắc mặt Khương Hạo lập tức cứng đờ.
“Đến khi ngươi có trong tay mọi thứ, lại quay về đứng trước mặt vị hôn thê mà ngươi từng phản bội, kể lể mình và thê tử không hòa hợp, rồi lại đau đáu khẳng định rằng trong lòng ngươi từ đầu đến cuối vẫn chỉ yêu một mình ta?”
Thi Nguyên Tịch ngước mắt, ánh nhìn quét thẳng về phía hắn: “Khương Hạo, trước đây ta thực sự không ngờ, ngươi lại có cái tài bịa chuyện như thế này.”
“Loại lời lẽ này, dùng để lừa người khác còn tạm chấp nhận, nhưng đừng đến mức tự lừa cả chính mình.”
“Mấy năm nay, ngươi có phải vẫn luôn cho rằng bản thân rất đáng thương? Ngươi rõ ràng thích ta đến vậy, thế mà bị người ta chia rẽ, mọi thứ ngươi đạt được đều là bất đắc dĩ?”
Thi Nguyên Tịch khẽ bật cười, quay đầu, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lẽo đối diện hắn: “Nhìn ngươi kìa, mang vẻ uất ức mà bước từng bước lên con đường làm quan thênh thang.”
“Trong phủ lại là cảnh yên vui hòa thuận, có khi vì ngươi quá đáng thương, người ta còn chủ động đưa thêm một mỹ thϊếp hầu hạ.”
Nụ cười trên môi nàng chợt tắt, ánh mắt băng giá rọi thẳng vào hắn: “Đã chọn quyền thế và vinh hoa phú quý, thì nên dứt khoát đi đến cùng. Cớ sao vừa mới bước chân lên, đã vội đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác?”
“Đã là kẻ bội bạc, còn mở miệng toàn lời đạo lý nhân nghĩa?”
“Hay ngươi cho rằng thứ ngươi yêu, chính là chiếc bát vàng được chạm trổ rồng phượng kia?”
Cạch!
Thi Nguyên Tịch đặt mạnh chung trà xuống bàn: “Đáng tiếc, ta đây không có thú vui đi nhặt lại chiếc bát vàng rạn vỡ ấy.”
---
Khương Hạo cả đời vốn tự tin, chưa từng phải đối diện với tình cảnh bối rối đến mức này.
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Nhất là với tình cảnh hiện giờ của Thi Nguyên Tịch… hắn chợt cảm thấy sự việc hôm nay chỉ e không đơn giản.
Ánh mắt hắn thoáng run rẩy, giọng trầm thấp: “Ta với Thi Xúc chỉ là thuận theo thời cuộc mà thôi. Là bọn họ ép ta...”
Thi Nguyên Tịch nhướng mày nhìn hắn, giọng điệu lạnh nhạt mà sắc bén: “Ngươi sẽ không cho rằng, hôm nay ta xuất hiện ở đây là vì muốn làm thϊếp của ngươi chứ?”
Khương Hạo khựng lại.
Mấy năm qua, phụ thân hắn liên tục thăng chức, con đường làm quan rộng mở. Chính hắn trong Lễ Bộ cũng đang như cá gặp nước. Trái lại, nhạc phụ hắn dần không còn được trọng dụng. Thi gia rõ ràng đang có ý định cứu vãn cuộc hôn nhân này, nay lại đưa Thi Nguyên Tịch trở về, chẳng phải là có dụng ý rõ ràng hay sao?
Thi Nguyên Tịch nhấc chén trà sứ trắng trong tay, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lãnh đạm quét qua hắn: “Ý ngươi là, năm xưa là bọn họ ép ngươi hoán thân? Cũng là bọn họ ép ngươi động phòng? Là bọn họ buộc ngươi ôm mỹ nhân vào lòng, cùng nhạc phụ ngươi lên đường hoạn lộ thênh thang?”
Nàng thậm chí còn chẳng buồn để tâm đến câu “trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi” của hắn.
Sắc mặt Khương Hạo lập tức cứng đờ.
“Đến khi ngươi có trong tay mọi thứ, lại quay về đứng trước mặt vị hôn thê mà ngươi từng phản bội, kể lể mình và thê tử không hòa hợp, rồi lại đau đáu khẳng định rằng trong lòng ngươi từ đầu đến cuối vẫn chỉ yêu một mình ta?”
“Loại lời lẽ này, dùng để lừa người khác còn tạm chấp nhận, nhưng đừng đến mức tự lừa cả chính mình.”
“Mấy năm nay, ngươi có phải vẫn luôn cho rằng bản thân rất đáng thương? Ngươi rõ ràng thích ta đến vậy, thế mà bị người ta chia rẽ, mọi thứ ngươi đạt được đều là bất đắc dĩ?”
Thi Nguyên Tịch khẽ bật cười, quay đầu, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lẽo đối diện hắn: “Nhìn ngươi kìa, mang vẻ uất ức mà bước từng bước lên con đường làm quan thênh thang.”
“Trong phủ lại là cảnh yên vui hòa thuận, có khi vì ngươi quá đáng thương, người ta còn chủ động đưa thêm một mỹ thϊếp hầu hạ.”
Nụ cười trên môi nàng chợt tắt, ánh mắt băng giá rọi thẳng vào hắn: “Đã chọn quyền thế và vinh hoa phú quý, thì nên dứt khoát đi đến cùng. Cớ sao vừa mới bước chân lên, đã vội đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác?”
“Hay ngươi cho rằng thứ ngươi yêu, chính là chiếc bát vàng được chạm trổ rồng phượng kia?”
Cạch!
Thi Nguyên Tịch đặt mạnh chung trà xuống bàn: “Đáng tiếc, ta đây không có thú vui đi nhặt lại chiếc bát vàng rạn vỡ ấy.”
---
Khương Hạo cả đời vốn tự tin, chưa từng phải đối diện với tình cảnh bối rối đến mức này.
4
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
