0 chữ
Chương 15
Chương 15
Chuyện này, Tiêu thị hoàn toàn có thể giúp, thậm chí còn dễ hơn việc tìm cho nàng một mối hôn sự vừa ý.
Chỉ là vấn đề ở chỗ, tiểu nữ nhi của bà – Thi Vũ Yên – hiện đang theo học trong Quốc Tử Giám.
Theo quy định, mỗi gia đình quan viên từ tứ phẩm trở lên chỉ được cho một nữ nhi vào học.
Trước kia, Thi Vũ Yên phải chờ đến khi Thi Xúc thành thân, rút lui khỏi học viện, thì mới được thay tỷ tỷ vào học.
Mà nay, Thi Nguyên Tịch lại muốn nhập học, thì lấy đâu ra thêm danh ngạch cho nàng?
Thi Nguyên Tịch lạnh nhạt nói: “Ta không vào học bằng con đường ấm giám.”
Cái gọi là ấm giám, chính là đặc quyền dành cho con cháu các quan viên tứ phẩm trở lên, được trực tiếp nhập học Quốc Tử Giám mà không cần thi cử.
Nàng tự biết rõ, dù có vì nể mặt Thi Xúc đi chăng nữa, Tiêu thị cũng tuyệt đối không thể để nàng thay thế vị trí của Thi Vũ Yên trong Quốc Tử Giám. Làm như vậy chẳng khác nào cắt đi một khối thịt từ thân mình.
“Ngươi muốn dựa vào chế độ đề cử để vào học?” – Tiêu thị lập tức phản ứng.
Ở Đại Lương, nữ tử muốn vào Quốc Tử Giám, phương thức vốn đã ít hơn nam tử, ngoài ấm giám ra, chỉ còn lại một con đường – học lên theo đề cử.
Tức là nữ tử đang theo học tại thư viện nếu có thành tích xuất sắc, được sơn trưởng đích thân viết thư tiến cử, thì sẽ có cơ hội được nhập học Quốc Tử Giám.
Nếu theo con đường này, quả thực là dễ xoay sở hơn nhiều.
Năm xưa, vì muốn nâng giá trị gả chồng cho Thi Nguyên Tịch, bọn họ từng nghĩ đến việc mượn danh nghĩa học thức, cho nàng theo học nữ học trong kinh thành. Khi đó, nàng đã dùng chút mưu khéo, thuyết phục đại bá phụ cho phép nàng vào nữ học đọc sách.
Nơi ấy giảng dạy cầm – kỳ – thư – họa, lễ nghi phép tắc, nàng học đâu nhớ đó, thành tích môn nào cũng thuộc hạng giáp đẳng.
Thành tích ấy đủ để thỏa điều kiện đầu tiên, chỉ còn lại điều kiện thứ hai – cũng là điều phiền phức nhất.
Chính là: hiện giờ Thi Nguyên Tịch ở kinh thành đã mang tiếng không hay, dù thành tích tốt đến đâu, sơn trưởng nữ học cũng chưa chắc chịu viết thư đề cử cho nàng.
Nhưng chuyện này, đối với Tiêu thị lại là việc dễ như trở bàn tay.
Nàng từng nói mình xuất thân từ Tiêu thị Ngân Châu, mà sơn trưởng nữ học trong kinh, chính là người trong tộc Tiêu thị.
Nếu nàng ra mặt, thì chuyện này tất nhiên sẽ thành.
Tiêu thị liếc nhìn nàng, cười nhạt: “Ngươi quả thật tính toán chu đáo, đến cả sư trưởng trước đây cũng nằm trong dự liệu của ngươi.”
Thi Nguyên Tịch cười nhẹ: “Đa tạ phu nhân khen ngợi.”
Tiêu thị: …
“Nếu ngươi đã quyết tâm, vậy ba ngày sau chuẩn bị cho ổn thỏa, ta sẽ đích thân đưa ngươi đến gặp sơn trưởng.”
Quốc Tử Giám quản giáo vô cùng nghiêm khắc, nếu để Thi Nguyên Tịch vào học, Tiêu thị cũng sợ nàng sẽ gây chuyện liên lụy tới Thi gia. Nhưng chuyện của Thi Xúc đang như lửa cháy đến lông mày, nàng đã không còn thời gian để do dự.
Cùng lắm thì… đưa nàng quay về Việt Châu là xong.
“Đa tạ Đại phu nhân.”
Ba ngày sau, Thi Nguyên Tịch theo Tiêu thị lên xe ngựa rời khỏi Thi phủ.
Chỉ là vấn đề ở chỗ, tiểu nữ nhi của bà – Thi Vũ Yên – hiện đang theo học trong Quốc Tử Giám.
Theo quy định, mỗi gia đình quan viên từ tứ phẩm trở lên chỉ được cho một nữ nhi vào học.
Trước kia, Thi Vũ Yên phải chờ đến khi Thi Xúc thành thân, rút lui khỏi học viện, thì mới được thay tỷ tỷ vào học.
Mà nay, Thi Nguyên Tịch lại muốn nhập học, thì lấy đâu ra thêm danh ngạch cho nàng?
Thi Nguyên Tịch lạnh nhạt nói: “Ta không vào học bằng con đường ấm giám.”
Cái gọi là ấm giám, chính là đặc quyền dành cho con cháu các quan viên tứ phẩm trở lên, được trực tiếp nhập học Quốc Tử Giám mà không cần thi cử.
Nàng tự biết rõ, dù có vì nể mặt Thi Xúc đi chăng nữa, Tiêu thị cũng tuyệt đối không thể để nàng thay thế vị trí của Thi Vũ Yên trong Quốc Tử Giám. Làm như vậy chẳng khác nào cắt đi một khối thịt từ thân mình.
Ở Đại Lương, nữ tử muốn vào Quốc Tử Giám, phương thức vốn đã ít hơn nam tử, ngoài ấm giám ra, chỉ còn lại một con đường – học lên theo đề cử.
Tức là nữ tử đang theo học tại thư viện nếu có thành tích xuất sắc, được sơn trưởng đích thân viết thư tiến cử, thì sẽ có cơ hội được nhập học Quốc Tử Giám.
Nếu theo con đường này, quả thực là dễ xoay sở hơn nhiều.
Năm xưa, vì muốn nâng giá trị gả chồng cho Thi Nguyên Tịch, bọn họ từng nghĩ đến việc mượn danh nghĩa học thức, cho nàng theo học nữ học trong kinh thành. Khi đó, nàng đã dùng chút mưu khéo, thuyết phục đại bá phụ cho phép nàng vào nữ học đọc sách.
Nơi ấy giảng dạy cầm – kỳ – thư – họa, lễ nghi phép tắc, nàng học đâu nhớ đó, thành tích môn nào cũng thuộc hạng giáp đẳng.
Chính là: hiện giờ Thi Nguyên Tịch ở kinh thành đã mang tiếng không hay, dù thành tích tốt đến đâu, sơn trưởng nữ học cũng chưa chắc chịu viết thư đề cử cho nàng.
Nhưng chuyện này, đối với Tiêu thị lại là việc dễ như trở bàn tay.
Nàng từng nói mình xuất thân từ Tiêu thị Ngân Châu, mà sơn trưởng nữ học trong kinh, chính là người trong tộc Tiêu thị.
Nếu nàng ra mặt, thì chuyện này tất nhiên sẽ thành.
Tiêu thị liếc nhìn nàng, cười nhạt: “Ngươi quả thật tính toán chu đáo, đến cả sư trưởng trước đây cũng nằm trong dự liệu của ngươi.”
Thi Nguyên Tịch cười nhẹ: “Đa tạ phu nhân khen ngợi.”
Tiêu thị: …
“Nếu ngươi đã quyết tâm, vậy ba ngày sau chuẩn bị cho ổn thỏa, ta sẽ đích thân đưa ngươi đến gặp sơn trưởng.”
Cùng lắm thì… đưa nàng quay về Việt Châu là xong.
“Đa tạ Đại phu nhân.”
Ba ngày sau, Thi Nguyên Tịch theo Tiêu thị lên xe ngựa rời khỏi Thi phủ.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
