0 chữ
Chương 8
Chương 8
Hướng Phong không nói gì.
Giọng Trần Thư Viễn không nhịn được mà lớn hơn một chút: "Tôi nói này, cậu đúng là chó ngáp phải ruồi, có người bạn như tôi, lại còn là người đồng tính mà gặp được Phương Ly. Vẻ ngoài của Phương Ly, tính cách của Phương Ly, xứng với mười người như cậu cũng còn dư. Cậu ấy thật sự rất mềm lòng, sợ mẹ cậu bị bệnh tim không chịu nổi, vậy mà còn giúp cậu giấu bà ấy."
Hướng Phong cầu xin: "Phải phải phải, cậu nói đều đúng. Tôi đáng chết... Nhưng mà Thư Viễn, tôi thật sự rất yêu cậu ấy, tôi không thể mất cậu ấy, tôi không muốn cãi nhau với cậu ấy nữa. Mấy ngày cãi nhau đó, cậu ấy chỉ cần không nhìn thẳng tôi, tôi đã cảm thấy chịu không nổi..."
Phương Ly dịch bước chân, trở lại bàn làm việc ngẩn người một lúc.
Họ ở bên nhau gần bảy năm, chia tay rồi quay lại là lần đầu tiên.
Không giận là giả, nhưng cậu thật sự không muốn cứ như vậy mà chia tay.
Cậu tin Hướng Phong thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng tin Hướng Phong thật sự đã hối hận. Kỳ thật, lý do cậu đề nghị chia tay, là bởi vì so với sự tức giận lúc phát hiện ra, cậu càng muốn cho Hướng Phong biết hậu quả để làm bài học.
Hai người ở bên nhau, sóng gió luôn sẽ có, giống như mắc một căn bệnh, nhất định phải cùng nhau cố gắng vượt qua, cậu nguyện ý cho Hướng Phong thêm một cơ hội.
Nhiều năm như vậy, Hướng Phong đều không nỡ để Phương Ly tiêu tiền, thu nhập của anh ta cao, chủ động gánh vác tất cả chi tiêu trong nhà.
Bản thân Phương Ly thu nhập cũng không tệ, ngoại trừ việc nạp tiền chơi game, mua mô hình, thì rất ít ham muốn vật chất, cho nên những năm này cũng tiết kiệm được kha khá.
Lúc xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cậu là, số tiền cậu tiết kiệm được lẽ ra cũng nên có một phần của Hướng Phong.
Tiền thừa kế chỉ là con số, họ phải sống cả đời, vậy thì dùng để giải quyết vấn đề cũng là lẽ đương nhiên.
Bữa tối ăn đến mười giờ, Phương Ly không uống nhiều rượu.
Sau khi Trần Thư Viễn đi rồi, Hướng Phong bắt đầu dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp, còn vui vẻ hỏi Phương Ly ngày mai muốn ăn gì.
"... Ngày mai hãy nói." Phương Ly nói, "Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."
Da cậu trắng, hàng mi nửa rũ xuống như chiếc quạt.
Quả nhiên dưới mắt có một quầng thâm.
Hướng Phong nhìn mà thấy xót xa, vừa bóp vai cho cậu, vừa dỗ dành: "Được rồi được rồi, ngày mai hẵng nói, bảo bối của anh gầy đi rồi. Em đi tắm trước đi, anh lát nữa sẽ vào."
"Anh ngủ phòng khách đi." Phương Ly ngẩng mắt nhìn anh ta, "Em không có tâm trạng đó."
Đôi mắt của Phương Ly rất đẹp, con ngươi màu nâu sẫm, khi nhìn người khác trông rất ngây thơ, cũng rất chuyên chú.
Như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Hướng Phong bị cậu nhìn mà trong lòng run lên, cười gượng nói: "Anh không có ý đó, anh muốn mát xa cho em."
"Cảm ơn." Phương Ly nói, "Em muốn một mình ngủ một giấc thật ngon."
Từ khi cãi nhau, hai người đã ngủ riêng một khoảng thời gian dài rồi.
Tuy trước đây Phương Ly cũng không quá mặn mà với chuyện đó, nhưng Hướng Phong còn tưởng rằng sau khi làm lành ít nhất cũng có thể ôm Phương Ly ngủ. Còn muốn nói gì đó, Phương Ly đã trở về phòng ngủ chính và đóng cửa lại.
Tên khốn!
Mặt nạ của Phương Ly nứt ra, cầm lấy con thú bông trên giường đánh tới tấp.
Chết đi chết đi chết đi!
Đồ nghiện cờ bạc chết hết đi!
Giọng Trần Thư Viễn không nhịn được mà lớn hơn một chút: "Tôi nói này, cậu đúng là chó ngáp phải ruồi, có người bạn như tôi, lại còn là người đồng tính mà gặp được Phương Ly. Vẻ ngoài của Phương Ly, tính cách của Phương Ly, xứng với mười người như cậu cũng còn dư. Cậu ấy thật sự rất mềm lòng, sợ mẹ cậu bị bệnh tim không chịu nổi, vậy mà còn giúp cậu giấu bà ấy."
Hướng Phong cầu xin: "Phải phải phải, cậu nói đều đúng. Tôi đáng chết... Nhưng mà Thư Viễn, tôi thật sự rất yêu cậu ấy, tôi không thể mất cậu ấy, tôi không muốn cãi nhau với cậu ấy nữa. Mấy ngày cãi nhau đó, cậu ấy chỉ cần không nhìn thẳng tôi, tôi đã cảm thấy chịu không nổi..."
Phương Ly dịch bước chân, trở lại bàn làm việc ngẩn người một lúc.
Họ ở bên nhau gần bảy năm, chia tay rồi quay lại là lần đầu tiên.
Cậu tin Hướng Phong thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng tin Hướng Phong thật sự đã hối hận. Kỳ thật, lý do cậu đề nghị chia tay, là bởi vì so với sự tức giận lúc phát hiện ra, cậu càng muốn cho Hướng Phong biết hậu quả để làm bài học.
Hai người ở bên nhau, sóng gió luôn sẽ có, giống như mắc một căn bệnh, nhất định phải cùng nhau cố gắng vượt qua, cậu nguyện ý cho Hướng Phong thêm một cơ hội.
Nhiều năm như vậy, Hướng Phong đều không nỡ để Phương Ly tiêu tiền, thu nhập của anh ta cao, chủ động gánh vác tất cả chi tiêu trong nhà.
Bản thân Phương Ly thu nhập cũng không tệ, ngoại trừ việc nạp tiền chơi game, mua mô hình, thì rất ít ham muốn vật chất, cho nên những năm này cũng tiết kiệm được kha khá.
Tiền thừa kế chỉ là con số, họ phải sống cả đời, vậy thì dùng để giải quyết vấn đề cũng là lẽ đương nhiên.
Bữa tối ăn đến mười giờ, Phương Ly không uống nhiều rượu.
Sau khi Trần Thư Viễn đi rồi, Hướng Phong bắt đầu dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp, còn vui vẻ hỏi Phương Ly ngày mai muốn ăn gì.
"... Ngày mai hãy nói." Phương Ly nói, "Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."
Da cậu trắng, hàng mi nửa rũ xuống như chiếc quạt.
Quả nhiên dưới mắt có một quầng thâm.
Hướng Phong nhìn mà thấy xót xa, vừa bóp vai cho cậu, vừa dỗ dành: "Được rồi được rồi, ngày mai hẵng nói, bảo bối của anh gầy đi rồi. Em đi tắm trước đi, anh lát nữa sẽ vào."
"Anh ngủ phòng khách đi." Phương Ly ngẩng mắt nhìn anh ta, "Em không có tâm trạng đó."
Như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Hướng Phong bị cậu nhìn mà trong lòng run lên, cười gượng nói: "Anh không có ý đó, anh muốn mát xa cho em."
"Cảm ơn." Phương Ly nói, "Em muốn một mình ngủ một giấc thật ngon."
Từ khi cãi nhau, hai người đã ngủ riêng một khoảng thời gian dài rồi.
Tuy trước đây Phương Ly cũng không quá mặn mà với chuyện đó, nhưng Hướng Phong còn tưởng rằng sau khi làm lành ít nhất cũng có thể ôm Phương Ly ngủ. Còn muốn nói gì đó, Phương Ly đã trở về phòng ngủ chính và đóng cửa lại.
Tên khốn!
Mặt nạ của Phương Ly nứt ra, cầm lấy con thú bông trên giường đánh tới tấp.
Chết đi chết đi chết đi!
Đồ nghiện cờ bạc chết hết đi!
9
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
