0 chữ
Chương 48
Chương 48
Phương Ly mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn."
Một mình đến bục nhỏ cuối hành lang, Phương Ly nhìn mặt biển cuồn cuộn ngẩn người. Nước biển vỗ vào kính, trong lòng cậu cũng như đang có một cơn mưa lớn.
Đứng một lúc, Phương Ly giơ tay, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, bỏ vào túi.
Mở hộp thoại WeChat của Hướng Phong, Phương Ly gọi video.
Nhiều ngày rồi, dù không muốn để ý đến người này nữa, cũng nên chấm dứt, Phương Ly không thiếu can đảm để đối mặt.
Hướng Phong nghe máy rất nhanh.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trong video, Phương Ly suýt chút nữa không nhận ra hắn.
Hướng Phong râu ria xồm xoàm, đúng như Trần Thư Viễn nói, thật sự gầy đi rất nhiều.
Có đau lòng không?
Phương Ly không biết, cậu cảm thấy mình đã tê liệt rồi.
Hai người đều không nói gì ngay lúc đầu.
Nhìn nhau gần nửa phút, Hướng Phong mới mở miệng, giọng hơi khàn: "Phương Ly."
Bên Phương Ly ánh sáng không được tốt lắm, Hướng Phong lại nói: "Có thể đổi chỗ không, để anh nhìn em."
Phương Ly lạnh lùng hỏi: "Dì Tần xuất viện rồi à?"
Hướng Phong có vẻ luống cuống, chắc là không ngờ Phương Ly biết chuyện nhanh như vậy: "Ừ, sáng nay xuất viện rồi."
"Tại sao lại bảo Trần Thư Viễn gửi tin nhắn kiểu đó? Tại sao lại lừa tôi?" Phương Ly dồn dập hỏi, "Mùng một Tết, ngay cả mẹ mình mà anh cũng nguyền rủa, anh còn là người không?"
"Anh... anh chỉ muốn em mau quay lại." Hướng Phong nói, "Sao anh có thể nguyền rủa mẹ anh được, ý anh là bà xuất viện rồi... Bà ấy nóng tính, xuất viện cũng mắng anh không ngừng--"
"Chúng ta chia tay đi."
Phương Ly cắt ngang lời hắn.
Thất vọng, phẫn nộ, cùng đủ loại cảm xúc không nói rõ được, ập đến Phương Ly.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ đi đến bước đường này.
Nhưng người kia đã không còn là người cậu muốn nữa rồi.
Hướng Phong dường như đã sớm đoán được chuyện này: "Không, không chia tay, anh không đồng ý! Bé cưng, em xem tin nhắn anh gửi chưa, anh thật sự--"
Phương Ly lại cắt ngang lời hắn: "Chia tay là chuyện của một người, không cần anh đồng ý."
Lương Minh Húc có rất nhiều hành vi không đúng, nhưng điểm này nói đúng.
Chia tay quả thật không cần hai người đều đồng ý, chỉ cần một trong hai người quyết định là được.
"Anh sẽ không chia tay với em đâu!" Hướng Phong đột nhiên kích động, "Có phải Lương Minh Húc không? Em mượn tiền hắn ta, hắn ta dùng cái gì uy hϊếp em đúng không?"
"Bây giờ tôi đang ở trên biển."
Phương Ly nói.
"Trước đây anh từng nghĩ, nếu em còn tái phạm một lần nữa, anh sẽ băm em ra cho cá mập ăn, bây giờ nghĩ lại thì ô nhiễm môi trường quá. Hơn nữa băm em rồi, ai trả tiền đây."
"Phương Ly! Em còn yêu anh, em còn yêu anh đúng không?!"
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, xin em!"
Phương Ly nói: "Bảy năm rồi, Hướng Phong. Kết thúc cho tử tế đi."
Cuộc gọi video bị ngắt.
Yêu cầu gọi lại của Hướng Phong lại hiện lên, Phương Ly dứt khoát từ chối, sau đó kéo Hướng Phong vào danh sách đen.
Làm xong những việc này, cậu mới ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới phát hiện làm mờ kính không phải nước mưa, mà là nước mắt cậu rơi cho bảy năm qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh chồng cũ tạm thời offline, nhớ trả tiền!
-----------
Gió mạnh cuốn theo tuyết lớn, ập đến, vừa rơi xuống mặt biển liền biến mất hoàn toàn.
Con tàu khổng lồ lắc lư, trong sóng biển như một chiếc lá không ngừng nhấp nhô, trên boong tàu đã phủ một lớp tuyết dày, trên biển cả mênh mông, bọn họ là những con thuyền đơn độc tiến về phía trước.
Một mình đến bục nhỏ cuối hành lang, Phương Ly nhìn mặt biển cuồn cuộn ngẩn người. Nước biển vỗ vào kính, trong lòng cậu cũng như đang có một cơn mưa lớn.
Đứng một lúc, Phương Ly giơ tay, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, bỏ vào túi.
Mở hộp thoại WeChat của Hướng Phong, Phương Ly gọi video.
Nhiều ngày rồi, dù không muốn để ý đến người này nữa, cũng nên chấm dứt, Phương Ly không thiếu can đảm để đối mặt.
Hướng Phong nghe máy rất nhanh.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trong video, Phương Ly suýt chút nữa không nhận ra hắn.
Hướng Phong râu ria xồm xoàm, đúng như Trần Thư Viễn nói, thật sự gầy đi rất nhiều.
Có đau lòng không?
Phương Ly không biết, cậu cảm thấy mình đã tê liệt rồi.
Hai người đều không nói gì ngay lúc đầu.
Nhìn nhau gần nửa phút, Hướng Phong mới mở miệng, giọng hơi khàn: "Phương Ly."
Phương Ly lạnh lùng hỏi: "Dì Tần xuất viện rồi à?"
Hướng Phong có vẻ luống cuống, chắc là không ngờ Phương Ly biết chuyện nhanh như vậy: "Ừ, sáng nay xuất viện rồi."
"Tại sao lại bảo Trần Thư Viễn gửi tin nhắn kiểu đó? Tại sao lại lừa tôi?" Phương Ly dồn dập hỏi, "Mùng một Tết, ngay cả mẹ mình mà anh cũng nguyền rủa, anh còn là người không?"
"Anh... anh chỉ muốn em mau quay lại." Hướng Phong nói, "Sao anh có thể nguyền rủa mẹ anh được, ý anh là bà xuất viện rồi... Bà ấy nóng tính, xuất viện cũng mắng anh không ngừng--"
"Chúng ta chia tay đi."
Phương Ly cắt ngang lời hắn.
Thất vọng, phẫn nộ, cùng đủ loại cảm xúc không nói rõ được, ập đến Phương Ly.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ đi đến bước đường này.
Hướng Phong dường như đã sớm đoán được chuyện này: "Không, không chia tay, anh không đồng ý! Bé cưng, em xem tin nhắn anh gửi chưa, anh thật sự--"
Phương Ly lại cắt ngang lời hắn: "Chia tay là chuyện của một người, không cần anh đồng ý."
Lương Minh Húc có rất nhiều hành vi không đúng, nhưng điểm này nói đúng.
Chia tay quả thật không cần hai người đều đồng ý, chỉ cần một trong hai người quyết định là được.
"Anh sẽ không chia tay với em đâu!" Hướng Phong đột nhiên kích động, "Có phải Lương Minh Húc không? Em mượn tiền hắn ta, hắn ta dùng cái gì uy hϊếp em đúng không?"
"Bây giờ tôi đang ở trên biển."
Phương Ly nói.
"Trước đây anh từng nghĩ, nếu em còn tái phạm một lần nữa, anh sẽ băm em ra cho cá mập ăn, bây giờ nghĩ lại thì ô nhiễm môi trường quá. Hơn nữa băm em rồi, ai trả tiền đây."
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, xin em!"
Phương Ly nói: "Bảy năm rồi, Hướng Phong. Kết thúc cho tử tế đi."
Cuộc gọi video bị ngắt.
Yêu cầu gọi lại của Hướng Phong lại hiện lên, Phương Ly dứt khoát từ chối, sau đó kéo Hướng Phong vào danh sách đen.
Làm xong những việc này, cậu mới ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới phát hiện làm mờ kính không phải nước mưa, mà là nước mắt cậu rơi cho bảy năm qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh chồng cũ tạm thời offline, nhớ trả tiền!
-----------
Gió mạnh cuốn theo tuyết lớn, ập đến, vừa rơi xuống mặt biển liền biến mất hoàn toàn.
Con tàu khổng lồ lắc lư, trong sóng biển như một chiếc lá không ngừng nhấp nhô, trên boong tàu đã phủ một lớp tuyết dày, trên biển cả mênh mông, bọn họ là những con thuyền đơn độc tiến về phía trước.
9
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
