TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Phương Ly đang chửi bới.

Khóe miệng Lương Minh Húc bị rách da chảy máu, dùng tay kia chậm rãi đeo máy trợ thính vào, trong lúc đó hai chân Phương Ly không ngừng giãy giụa, Lương Minh Húc vững vàng chế ngự, Phương Ly như con cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.

Tiếng vận hành của khoang tàu, tiếng sóng biển mơ hồ, tiếng chửi rủa của Phương Ly.

đủ loại âm thanh rõ ràng ùa về phía Lương Minh Húc.

"Mẹ của Hướng Phong mất rồi?" Lương Minh Húc hỏi.

"Bà ấy là người nhà của tôi!" Phương Ly đau buồn đến cùng cực, hét vào mặt Lương Minh Húc, "Bà ấy là người nhà của tôi, anh hiểu không!"

"Bà ấy là người nhà của Hướng Phong, không phải của cậu." Lương Minh Húc lạnh lùng chỉ ra, "Đừng có đi khắp nơi tìm kiếm gia đình cho mình, đó là của người khác."

Nước mắt theo khóe mắt Phương Ly chảy xuống ga trải giường.

Ánh đèn trong phòng chói mắt, Phương Ly không nhìn rõ mặt Lương Minh Húc, lúc này hai người đang ở tư thế gì, cậu hoàn toàn không rảnh để ý.

Lương Minh Húc đột nhiên áp sát lại, Phương Ly bất ngờ nhắm chặt mắt, quần áo của đối phương lướt qua mặt cậu, cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên vải vóc, mùi nước hoa mà cậu đã từng ngửi thấy trên xe của Lương Minh Húc lần trước.

Chẳng mấy chốc, vải vóc rời khỏi mặt Phương Ly, Lương Minh Húc lại đè trở lại.

Thì ra là lấy điện thoại.

Chiếc điện thoại trông rất nhỏ trong tay Lương Minh Húc, chỉ thấy anh ta dùng một tay thao tác bấm vào cái gì đó, rồi thở dài, cúi đầu nhìn Phương Ly: "Dì Tần của cậu theo giờ trong nước, sáng nay mười giờ đã làm thủ tục xuất viện, tình hình tốt."

Phương Ly chớp chớp mắt, dường như không hiểu.

Lương Minh Húc xoay ngược điện thoại, đưa lên phía trên Phương Ly: "Chưa xác minh đã muốn liều mạng với tôi, nếu tôi bị cậu gϊếŧ nhầm thì sao."

Nếu không nghe nhầm thì giọng điệu của Lương Minh Húc lúc này dường như có chút vui vẻ.

Màn hình điện thoại dường như là một khung thoại trò chuyện.

Phương Ly cố gắng tập trung nhìn, thấy rõ nội dung trên đó.

Người trò chuyện được ghi chú là "Giám đốc khoa tim mạch - họ Đổng", đối phương gửi tin nhắn: [Bà Tần đã xuất viện lúc mười giờ hôm nay, không còn vấn đề gì nghiêm trọng, cần chú ý điều dưỡng và kiểm tra định kỳ, xin hãy lưu ý.]

Phương Ly: "?"

Đầu óc cậu như ngừng hoạt động.

Lương Minh Húc hỏi: "Là Hướng Phong nói với cậu?"

Phương Ly hoàn hồn, hoang mang nói: "Là Trần Thư Viễn, bạn của Hướng Phong."

Lương Minh Húc bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười chợt tắt, vẫn nhìn Phương Ly rất chăm chú: "Không biết nên tin tôi, hay tin anh ta? Nhắc cậu một câu, anh ta có tiền án lừa dối cậu rồi đấy."

Phương Ly quay mặt đi: "Anh buông tôi ra."

Anh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn!

Lương Minh Húc ném điện thoại sang một bên, lại nhìn Phương Ly mấy giây, rồi mới nhấc chân lăn sang một bên, hoàn toàn buông Phương Ly ra.

Trong lúc cử động, đệm giường hơi rung nhẹ.

Phương Ly cảm thấy hơi tê dại da đầu, cắn môi, rồi cũng ngồi dậy: "Sao anh lại liên lạc được với bác sĩ của dì Tần?"

Lương Minh Húc nói: "Tôi không làm việc gì mà không chuẩn bị trước."

Phương Ly cười lạnh một tiếng, nhìn anh ta hỏi: "Thật sao? Anh đúng là tính toán tỉ mỉ! Có phải ai cũng bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay không?"

Sắc mặt Lương Minh Húc hơi tái nhợt, anh ta ở trong phòng cả ngày, cũng không biết có uống thuốc chống say sóng hay không.

Phương Ly không hiểu sao lại nghĩ đến điều này, rồi lập tức gạt bỏ, đây là bản năng quan tâm của một người giáo viên, cậu mới không thèm quan tâm đến sống chết của tên âm hiểm + thần kinh này.

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.