TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Tác giả có lời muốn nói:

Việc xuất ngoại gấp gáp lại là chuyến du lịch kiểu này, hơn nữa còn không có visa, căn bản là không thể thực hiện được, hãy tha thứ cho tôi vì đã buff quá đà, mọi người cứ coi như Lương Minh Húc rất bá đạo là được!

Chuyến du lịch Nam Cực tôi đã xem một số bài hướng dẫn du lịch và tham khảo trên mạng từ vài năm trước, nhưng cũng bịa đặt kha khá.

-----------

"Dọn hết mấy thứ này đi, sau này cũng không cần bày biện nữa. Lấy thêm một chiếc chăn nữa đến đây."

Lương Minh Húc nói với Kevin như vậy.

"Vâng ạ." Kevin nói, "Ngài và ngài Phương cứ nghỉ ngơi trong phòng trước, buổi chiều có buổi huấn luyện thuyền cứu sinh khẩn cấp và bài phát biểu của thuyền trưởng, tôi sẽ gửi thông báo trên màn hình trong phòng của ngài."

Trong phòng chỉ còn lại Phương Ly và Lương Minh Húc.

"Phòng được đặt từ rất sớm rồi, tôi thích phòng rộng rãi một chút, lúc đó không nghĩ sẽ ở hai người." Lương Minh Húc nói với Phương Ly, "Sau khi khởi hành, nếu có khách nào trả phòng đôi, tôi sẽ nhờ quản gia xem có thể đổi phòng được không, nếu không được thì tôi sẽ ngủ sofa."

Vậy nên mới bảo Kevin lấy chăn sao?

Phương Ly lập tức hiểu ý của Lương Minh Húc, vội vàng nói: "Không cần đâu, nếu không đổi được phòng thì tôi ngủ sofa, tôi thấy sofa khá rộng, nói không chừng còn ngủ ngon hơn giường ở nhà tôi."

Lương Minh Húc liếc cậu: "Cậu chắc chứ?"

Phương Ly tự mình đi tới, dang hai tay nằm lên sofa: "Anh xem, vừa khít, rất thoải mái."

Sofa màu đen tuyền, Phương Ly nằm lọt thỏm bên trong, đôi mắt sáng long lanh, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn.

Vài giây sau, cậu nghe thấy Lương Minh Húc nói: "Được."

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang hành lý của họ đến, hỏi có cần giúp sắp xếp không. Phương Ly lịch sự nói cậu tự làm được. Trong phòng có một phòng thay đồ nhỏ, Phương Ly chọn một bên để treo quần áo, Lương Minh Húc cũng đi tới, treo quần áo của mình ở bên kia.

Vì là phòng kiểu khách sạn, hai người tự làm việc của mình, dù đã hủy bỏ việc trang trí tuần trăng mật, có lẽ là biết xu hướng tính dục của Lương Minh Húc cũng là nam, Phương Ly vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đương nhiên, cậu vẫn chưa mặt dày đến mức cho rằng Lương Minh Húc có ý gì với mình.

Cảm thấy kỳ lạ, chắc là một loại bản năng tự kiềm chế của gay.

"Trước đây anh đã từng đi du thuyền chưa?" Phương Ly hỏi, "Lương Minh Húc."

"Chưa." Lương Minh Húc trả lời, "Còn cậu?"

"Tôi chỉ đi loại du thuyền ngắn ngày thôi, chưa từng đi loại lớn như vậy. Lúc tốt nghiệp tôi có đi du thuyền ra biển một lần." Phương Ly nói, "À đúng rồi, nếu say sóng thì nên uống thuốc chống say sóng trước vài tiếng, xin lỗi nhé, lúc nãy tôi quên nhắc anh."

Suốt cả hành trình Phương Ly đều lơ đãng, đến lúc này dường như mới có chút tinh thần.

Lương Minh Húc đã treo xong chiếc áo cuối cùng, lấy ra một chiếc áo len của Phương Ly từ trong vali, đưa cho cậu: "Không sao. Lần đó đi đâu, đi với ai?"

"Từ Tokyo đến Hokkaido. Đi cùng Lâm Hạ Quả."

Lương Minh Húc có chút bất ngờ: "Lâm Hạ Quả?"

Anh tưởng là Hướng Phong.

Phương Ly: "Ừ, lần trước tôi có nhắc đến anh với cô ấy, cô ấy nói hai người đã từng liên lạc, anh còn hỏi số QQ mới của tôi. Anh còn nhớ cô ấy chứ, hồi nhỏ tóc ngắn, mắt to, cao gầy."

"Ừ." Lương Minh Húc nói, "Đương nhiên nhớ."

Nói đến chuyện này, sự chú ý của Phương Ly liền chuyển hướng: "Lương Minh Húc, lúc đó sao anh không nói chuyện với tôi, khiến tôi thấy thông báo bình luận trên trang cá nhân, còn tưởng là người quen nào đó trước đây đã từng kết bạn."

9

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.