TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Hướng Phong: "Phương Ly, em làm sao vậy, em không tin anh sao? Em có thể tin tưởng anh một chút được không?"

Tôi rất tỉnh táo: "Ừ ừ, đợi em gặp anh rồi, em sẽ tin."

Hướng Phong hình như rất tức giận, lại cúp máy trước.

Sáng ngày 30 Tết, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên. Số gọi đến là ở nước ngoài, người gọi là một người đàn ông lạ mặt, giọng nói thô lỗ: "Hướng Phong đang chơi ở chỗ chúng tôi, nợ một trăm năm mươi vạn, giờ không về được, trong vòng ba ngày chuyển tiền vào tài khoản này."

Điện thoại bị cúp ngang.

Một lát sau, tôi nhận được một dãy số, là tài khoản ngân hàng nước ngoài.

Tôi vẫn còn khá bình tĩnh, gọi lại, nói thẳng: "Tôi đã báo cảnh sát rồi."

Đầu dây bên kia cười ha hả: "Tùy cô, chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, không ngược đãi cũng không bắt cóc, cùng lắm là mời anh ta chơi thêm vài ngày, tự anh ta không muốn đi, chúng tôi có muốn mời cũng không được. Nhưng tôi nhắc cô, anh ta đang chơi ở nước ngoài, lỡ có ngã có đập, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Đây rõ ràng là lời đe dọa, y như trong phim vậy.

Tôi nói: "Cho tôi nói chuyện với Hướng Phong."

Đối phương nói: "Bây giờ cậu ta đang bận, mai hãy gọi lại."

Không biết đám người kia làm cách nào, sáng mùng một Tết, trong sân vang lên tiếng kêu thất thanh của dì Tần, thì ra tường nhà bị người ta ném phân và sơn đỏ, viết ngoằn ngoèo mấy chữ "Nợ tiền trả tiền".

Hàng xóm đều đến xem, dì Tần sau phẫu thuật tim vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mặt mày tái mét, thở không ra hơi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán. Tôi vội gọi xe đưa dì Tần đến bệnh viện, dỗ dành dì nói chắc là người ta nhầm lẫn.

Tôi thật sự đã báo cảnh sát, từ bệnh viện ra liền vội vàng đến đồn.

Cảnh sát sau khi lập án, nói với tôi rằng đối phương ở nước ngoài, việc điều tra cần thời gian. Đúng lúc này, bên cho vay cũng tìm đến, nói khoản vay hai trăm vạn của Hướng Phong đã quá hạn, giá trị căn nhà vốn đã được định giá quá cao, giờ họ muốn thu lãi.

Đây coi như là tổ chức hợp pháp, họ có thể kiện ra tòa, tôi không muốn bệnh tình của dì Tần thêm nặng, gom góp hết tiền trong thẻ, cộng thêm tiền lì xì dì Tần cho, mới trả được số lãi còn thiếu.

Trở lại bệnh viện, bác sĩ nói với tôi rằng dì Tần bị bệnh tim, sức khỏe rất yếu, không thể chịu thêm kí©h thí©ɧ, dặn dò gia đình dù có chuyện gì cũng không được nói cho bệnh nhân biết.

Ngồi bên cạnh dì Tần đang ngủ say, tôi cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Hướng Phong.

"Phương Ly." Hướng Phong nói, "Anh tính sai rồi, bọn họ muốn gϊếŧ anh."

Điện thoại bị cúp máy.

Hàng loạt biến cố xảy ra khiến tôi trở tay không kịp, đầu óc choáng váng. Đây là ăn Tết sao? Đây là kỳ nghỉ mà một người làm công ăn lương nên được hưởng sao? Đây là chuyện mà một người hơn hai mươi tuổi, từ nhỏ đã làm việc thiện, thường xuyên cho mèo hoang ăn bên đường nên phải trải qua sao?

Ông trời thật biết trêu ngươi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp lo lắng cho sự an toàn của Hướng Phong, điều duy nhất có thể chắc chắn là, anh ta lại đi đánh bạc rồi.

Một trăm năm mươi vạn, quả là một con số khổng lồ.

Tôi không thể nào gom đủ số tiền đó.

Chưa kể còn khoản nợ hai trăm vạn với tổ chức kia nữa.

Nếu dì Tần biết chuyện, mọi việc chắc chắn sẽ càng thêm rối ren. Số phận đã quá bất công với dì, giờ lại còn gặp chuyện này nữa, dì đã làm gì sai chứ?

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.