0 chữ
Chương 13
Chương 13
May mà Lương Minh Húc dường như không bị xúc phạm, còn chỉnh lại máy trợ thính, rất bình tĩnh nói: "Vậy thì trước tiên cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, bạn của Phương Ly chính là bạn của tôi." Hướng Phong lại hỏi, "Nói đến đây chúng ta cũng gần bằng tuổi nhau, Lương tiên sinh đã có bạn gái chưa?"
"Chưa." Lương Minh Húc đáp, "Tôi thích đàn ông."
Một bữa ăn chẳng mất bao nhiêu thời gian, mặc dù người hẹn ăn là Lương Minh Húc, nhưng anh cũng giống như hồi nhỏ, ít nói, sau khi ném xuống câu "Tôi thích đàn ông" thì không còn nhắc gì đến chuyện của mình nữa.
Trên đường đi, Phương Ly vốn đã nghĩ ra vài chủ đề để hàn huyên, nhưng Lương Minh Húc dường như không hứng thú lắm, chỉ dùng bữa một cách tao nhã, chăm sóc bọn họ rất chu đáo, lịch sự nhưng xa cách.
Còn Hướng Phong, sau khi im lặng một lúc lại thử thăm dò vài câu chuyện, anh ta rất khéo léo, cho dù Lương Minh Húc không trả lời thẳng thắn, anh ta cũng không để bất kỳ câu nói nào rơi xuống đất.
Sau bữa ăn, Lương Minh Húc mời phục vụ mang hóa đơn đến, nhưng phục vụ lại nói Hướng Phong đã thanh toán rồi.
Phương Ly có chút bất ngờ.
Hướng Phong đã rời đi một lúc giữa chừng, thì ra là đi thanh toán trước. Anh ta không chỉ thanh toán hóa đơn mà còn mua thêm một chai rượu tặng cho Lương Minh Húc, hào phóng nói: "Anh mới về nước, là khách, tôi và Phương Ly là chủ nhà, nào có đạo lý để anh mời cơm. Hôm nay chúng ta đều lái xe không thể uống rượu, chai rượu này tặng cho anh, coi như tôi và Phương Ly đón gió anh."
Nếu là trước đây, Phương Ly chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tình hình hiện tại của Hướng Phong, có phải là quá xa xỉ rồi không.
Một chai rượu rất đắt, bằng nửa tháng lương của Phương Ly.
Lương Minh Húc cũng đứng dậy: "Cảm ơn."
Nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Phương Ly.
Phương Ly mỉm cười với anh: "Lần sau có dịp đến nhà chơi."
Ba người cùng xuống lầu, đến bãi đậu xe lấy xe. Vừa định chào tạm biệt thì Hướng Phong đột nhiên nhận được điện thoại, công ty có việc gấp cần anh ta đến ngay, Phương Ly nói mình có thể bắt xe.
Lương Minh Húc chủ động đề nghị: "Tôi đưa Phương Ly về."
Phương Ly đang định từ chối thì Lương Minh Húc đã bấm điều khiển, đèn xe ở phía xa sáng lên.
Là một chiếc xe G màu đen đời mới.
Hướng Phong nhìn thoáng qua, cười nói: "Được, vậy thì không dám làm phiền nữa, cảm ơn anh, bạn học cũ."
Nói xong, ôm Phương Ly hôn lên trán.
Lương Minh Húc một tay cầm rượu, một tay đút túi áo khoác, nhìn bọn họ, không có biểu cảm gì.
"Bảo bối, anh phải về công ty một chuyến, đám người kia nói không có anh không được, anh sẽ cố gắng về sớm."
"Ừ." Phương Ly nói, "Lái xe cẩn thận."
Hướng Phong lái xe đi trước, Phương Ly và Lương Minh Húc lần lượt lên xe. Phương Ly mở cửa ghế phụ, trên ghế có một chiếc gối ôm màu hồng, cậu liền đóng cửa đi ra phía sau.
"Cậu ngồi phía trước đi." Lương Minh Húc nói, "An An tặng đấy."
Anh đang nói đến chiếc gối ôm.
Phương Ly nói "Được", sau khi ngồi vào ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, không biết là mùi của xe hay là mùi hương vốn có trên người Lương Minh Húc, vì không gian trong xe hạn chế, khoảng cách gần nên mới ngửi thấy.
Phương Ly chủ động mở lời, trêu chọc: "Tôi còn tưởng anh vừa nói thích đàn ông là nói đùa, thật ra là có bạn gái rồi."
Lương Minh Húc: "Không phải."
Thấy anh nghiêm túc như vậy, rất giống hồi nhỏ, Phương Ly bật cười: "An An rất thích màu hồng, cặp sách và hộp bút đều màu hồng. Tôi để ý thấy, con bé còn sưu tập giấy dán màu hồng để làm sổ tay. Lén lút cất trong hộp bàn, lúc học cũng làm, cứ tưởng tôi không thấy, thật ra tôi thấy rõ hơn ai hết. Nghĩ lại thì, những việc chúng ta tự cho là mình làm rất giỏi hồi nhỏ, đều là nhờ sự bao dung của các thầy cô."
"Cảm ơn cái gì, bạn của Phương Ly chính là bạn của tôi." Hướng Phong lại hỏi, "Nói đến đây chúng ta cũng gần bằng tuổi nhau, Lương tiên sinh đã có bạn gái chưa?"
"Chưa." Lương Minh Húc đáp, "Tôi thích đàn ông."
Một bữa ăn chẳng mất bao nhiêu thời gian, mặc dù người hẹn ăn là Lương Minh Húc, nhưng anh cũng giống như hồi nhỏ, ít nói, sau khi ném xuống câu "Tôi thích đàn ông" thì không còn nhắc gì đến chuyện của mình nữa.
Trên đường đi, Phương Ly vốn đã nghĩ ra vài chủ đề để hàn huyên, nhưng Lương Minh Húc dường như không hứng thú lắm, chỉ dùng bữa một cách tao nhã, chăm sóc bọn họ rất chu đáo, lịch sự nhưng xa cách.
Còn Hướng Phong, sau khi im lặng một lúc lại thử thăm dò vài câu chuyện, anh ta rất khéo léo, cho dù Lương Minh Húc không trả lời thẳng thắn, anh ta cũng không để bất kỳ câu nói nào rơi xuống đất.
Phương Ly có chút bất ngờ.
Hướng Phong đã rời đi một lúc giữa chừng, thì ra là đi thanh toán trước. Anh ta không chỉ thanh toán hóa đơn mà còn mua thêm một chai rượu tặng cho Lương Minh Húc, hào phóng nói: "Anh mới về nước, là khách, tôi và Phương Ly là chủ nhà, nào có đạo lý để anh mời cơm. Hôm nay chúng ta đều lái xe không thể uống rượu, chai rượu này tặng cho anh, coi như tôi và Phương Ly đón gió anh."
Nếu là trước đây, Phương Ly chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tình hình hiện tại của Hướng Phong, có phải là quá xa xỉ rồi không.
Một chai rượu rất đắt, bằng nửa tháng lương của Phương Ly.
Lương Minh Húc cũng đứng dậy: "Cảm ơn."
Nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Phương Ly.
Ba người cùng xuống lầu, đến bãi đậu xe lấy xe. Vừa định chào tạm biệt thì Hướng Phong đột nhiên nhận được điện thoại, công ty có việc gấp cần anh ta đến ngay, Phương Ly nói mình có thể bắt xe.
Lương Minh Húc chủ động đề nghị: "Tôi đưa Phương Ly về."
Phương Ly đang định từ chối thì Lương Minh Húc đã bấm điều khiển, đèn xe ở phía xa sáng lên.
Là một chiếc xe G màu đen đời mới.
Hướng Phong nhìn thoáng qua, cười nói: "Được, vậy thì không dám làm phiền nữa, cảm ơn anh, bạn học cũ."
Nói xong, ôm Phương Ly hôn lên trán.
Lương Minh Húc một tay cầm rượu, một tay đút túi áo khoác, nhìn bọn họ, không có biểu cảm gì.
"Bảo bối, anh phải về công ty một chuyến, đám người kia nói không có anh không được, anh sẽ cố gắng về sớm."
Hướng Phong lái xe đi trước, Phương Ly và Lương Minh Húc lần lượt lên xe. Phương Ly mở cửa ghế phụ, trên ghế có một chiếc gối ôm màu hồng, cậu liền đóng cửa đi ra phía sau.
"Cậu ngồi phía trước đi." Lương Minh Húc nói, "An An tặng đấy."
Anh đang nói đến chiếc gối ôm.
Phương Ly nói "Được", sau khi ngồi vào ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, không biết là mùi của xe hay là mùi hương vốn có trên người Lương Minh Húc, vì không gian trong xe hạn chế, khoảng cách gần nên mới ngửi thấy.
Phương Ly chủ động mở lời, trêu chọc: "Tôi còn tưởng anh vừa nói thích đàn ông là nói đùa, thật ra là có bạn gái rồi."
Lương Minh Húc: "Không phải."
Thấy anh nghiêm túc như vậy, rất giống hồi nhỏ, Phương Ly bật cười: "An An rất thích màu hồng, cặp sách và hộp bút đều màu hồng. Tôi để ý thấy, con bé còn sưu tập giấy dán màu hồng để làm sổ tay. Lén lút cất trong hộp bàn, lúc học cũng làm, cứ tưởng tôi không thấy, thật ra tôi thấy rõ hơn ai hết. Nghĩ lại thì, những việc chúng ta tự cho là mình làm rất giỏi hồi nhỏ, đều là nhờ sự bao dung của các thầy cô."
9
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
